Ngày tiếp theo, Điền Tam Thải lôi kéo hắn và Sở Từ đi ra ngoài dạo phố. Sở Trạch Vũ với hai mắt gấu trúc, đi theo phía sau Điền Tam Thải. Phụ nữ mua sắm đều rất điên cuồng, dù là đại sư cũng không tránh được. Sở Từ tiến vào trong cửa hàng, liên tục mua mua mua, mua mọi thứ không cần nhìn giá cả, thích liền mua. Mua xong lại đưa cho hắn cầm, làm Sở Trạch Vũ ngày hôm nay không khác gì nhân viên bốc vác.
Điền Tam Thải cùng Sở Trạch Vũ đi mua đồ ăn. Sở Từ chờ đến buồn chán bèn đi vào một cửa hàng bán đồ xa xỉ. Vừa vào trong, cô liền gặp phải một đôi nam nữ bước tới. Sở Từ cầm lấy một cái túi đang muốn mua, người đàn ông này bỗng nhiên xông ra, cướp lấy chiếc túi trên tay Sở Từ, ngang ngược nói:
"Bạn gái của tôi muốn cái túi này!"
Sở Từ cau mày.
Túi không quan trọng, có thể cho bất cứ lúc nào. Nhưng tới cướp đồ lại còn bày ra vẻ mặt ấy có phải quá khó coi rồi không ?
Người đàn ông nói xong, quan sát Sở Từ một lúc, tỏ thái độ xem thường:
"Nhìn dáng vẻ cô chẳng có khả năng mua được! Nếu không mua cũng đừng xem, cửa hàng cao cấp cũng không phải làm từ thiện, cho cô xem đồ lâu như vậy!"
Sở Từ không nghĩ tới một người đàn ông trưởng thành lại có thể nói ra câu như thế này.
Sắc mặt cô vẫn như cũ, nhạt nhạt nhìn về phía đối phương. Người đàn ông đó hình dáng cao lớn thô kệch, trông hơi giống người nhà quê, ăn mặc thì lại giống mấy kẻ cầm đầu xã hội đen. Mặc một chiếc áo thun T-shirt đen bó sát, trên cổ đeo dây chuyền vàng rất to, cái bụng to đến nỗi có thể đựng cả quả bóng thép. Dưới thân đeo thắt lưng Hermes để lộ ra bên ngoài, thật đau mắt người nhìn.
Xem ra khắp toàn thân đều tràn ngập mấy chữ: "Nhà giàu mới nổi".
"Chồng à, anh mua cho người ta cái này đi mà, em muốn cái dây chuyền đó lắm!" Giọng điệu lẳng lơ từ bên cạnh truyền đến.
Sở Từ nghe giọng thấy quen quen, vừa ngước mắt nhìn, chỉ thấy một người mặc áo may ô bó sát người, áo lót lộ ra, quần jean màu xanh lam cũng bó sát chân. Người phụ nữ đứng trước mặt Sở Từ, thái độ dường như có chút chần chờ, trong khoảnh khắc đột nhiên cô ta nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức né tránh, quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào Sở Từ nữa.
Người đàn ông hét lên: "Mua! Đương nhiên mua! Có khi nào anh đối xử tệ với em đâu! Thấy anh đủ tốt với em chứ? Mụ vợ ở nhà cũng không được quyền lợi như vậy đâu!"
Người phụ nữ lôi kéo quần áo của hắn ta, trông rất không tự nhiên: "Chúng ta đừng mua nữa, đi thôi!"
"Đi đâu? Tại sao không mua? Anh có tiền! Nhiều tiền là đằng khác! Em muốn mua cái gì thì mình mua cái đó! Đừng vì anh tiết kiệm tiền! Anh không phải không có tiền trả!"
Người phụ nữ nói thêm vài câu rồi lôi kéo gã đàn ông đó nhanh chóng rời khỏi.
Sở Từ dõi theo bóng lưng bọn họ cho tới khi khuất tầm mắt.
….
Cùng lúc đó, Điền Tam Thải và Sở Trạch Vũ cũng trùng hợp từ bên ngoài tiến vào. Mới vừa tới cửa đã tình cờ gặp tên đó. Sở Trạch Vũ đánh rơi vài cái túi xuống tại chỗ, đồ uống trong tay cũng bị vẩy vào quần áo đối phương.
Gã đàn ông tức giận, chỉ vào Sở Trạch Vũ mắng:
"Mắt mày mù à? Đi đường không có mắt hay sao mà dám va vào tao? Mày có biết một bộ quần áo của tao bao nhiêu tiền không?"
Sở Trạch Vũ đang chuẩn bị đáp thì bỗng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, lúc này sắc mặt lập tức thay đổi.
Người phụ nữ kia trông cũng không được tự nhiên, cầm tay người đàn ông buông lỏng ra một ít.
Bầu không khí trở nên lúng túng khó diễn tả.
Cô gái nọ một chân đứng hai thuyền bị phát hiện, lúc này chỉ biết cúi đầu, sắc mặt không tốt, một mực lôi kéo tình nhân nói: "Đừng mắng nữa, chúng ta đi trước đi!"
"Anh nhất định phải mắng! Đã nghèo còn muốn đến cửa hàng xa xỉ, nơi như thế người bình thường có thể tới sao? Anh thấy bọn họ một món cũng không mua nổi! Em xem, làm bẩn bộ quần áo của anh, bộ quần áo này ít nhất cũng ba vạn đấy!"
Cô ta lo lắng thúc giục liên tục, gã đó mới thỏa hiệp:
"Được rồi, bé ngoan em xem đấy! Anh không chấp nhặt với bọn họ rồi! Đi! Chúng ta đi thuê phòng ngay bây giờ!"
Người phụ nữ cảm thấy giận dữ và xấu hổ, cúi đầu rất lâu mà vẫn không dám lên tiếng nữa.
Điền Tam Thải đứng bên cạnh lắc đầu: "Mấy cô gái trẻ bây giờ thiệt tình, tuổi còn trẻ như vậy, tìm người nào mà không được, nhất định phải tìm một tên xã hôi đen mới chịu!"
Sở Trạch Vũ ngẩn người tại chỗ, một lúc lâu vẫn không lấy lại được tinh thần. Sở Từ thấy thần sắc mặt anh trai hoàn toàn ngây ngẩn bèn thở dài.
Cũng thật là kịch tính, không nghĩ tới đi mua sắm thôi lại gặp phải bạn gái đang ân ái với người đàn ông khác. Không, nói như vậy có vẻ không đúng lắm, phải nói là bao nuôi!
Sở Từ không biết cô ta nghĩ gì, tên đàn ông xấu như vậy lại không có phẩm chất, có quỳ xuống trước mặt cô, cô cũng không thèm.
Cô đang muốn an ủi Sở Trạch Vũ thì bỗng thấy khuôn mặt Sở Trạch Vũ xảy ra thay đổi lớn. Lúc này gương mặt anh ấy cho thấy sự nghiệp cùng vận may đều tốt hơn trước rất nhiều.
Sở Trạch Vũ vẫn luôn xuất sắc, tuy rằng bị che lấp bởi hào quang của Sở Châu. Nhưng tính ra mà nói, anh trai cô tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, ngoại hình tốt, có tài năng kinh doanh, một người đàn ông như vậy đã đủ xuất sắc!
Chẳng qua là sự nghiệp của anh ấy tới chậm một chút. Sở Từ còn đang nghĩ có nên giúp anh gọi vận may đến không.
Không ngờ rằng trải qua lần thất tình này thì sự nghiệp Sở Trạch Vũ vậy mà đến sớm hơn rồi!
Sở Từ có chút nghi ngờ bèn lập tức mở ra thiên nhãn. Quả nhiên cô nhìn thấy Sở Trạch Vũ cùng bạn gái đang nói chuyện ở quán cà phê.
Bạn gái bị bắt quả tang vụng trộm bên ngoài, còn bị bạn trai nhìn thấy mình được bao nuôi, biểu hiện rất không tự nhiên.
Sở Trạch Vũ mắt đỏ ngầu, gặng hỏi: "Tôi đối với em chưa đủ tốt sao? Tại sao em phải làm như vậy?"
Cô ta thở dài, lạnh nhạt đáp lại, nét mặt cố tỏ ra hờ hững:
"Tốt thì thế nào? Anh có thể cho tôi tiền tiêu sao? Anh có thể mua túi hàng hiệu cho tôi không? Anh nhìn trong nhà của anh xem! Cũng chỉ có một cái nhà, ba anh em còn có một cô em gái. Tôi thấy anh chị em nhiều như vậy, nhà anh lại không có tiền, ba anh em cùng sống trong căn nhà đó làm sao chia? Chẳng lẽ để tôi phải sống cùng với anh trai và em trai của anh cả đời ư?"
Sở Trạch Vũ sững sờ, tuyệt đối không cho rằng đối phương sẽ nghĩ tới những chuyện như vậy.
Cho tới nay, anh chưa từng nói với bạn gái chuyện mình sẽ chuyển đi, cũng không giải thích việc gia đình anh căn bản không hề nghèo chút nào.
"Chúng ta có thể chuyển ra ngoài sống mà! Anh nhất định sẽ chăm sóc em!"
"Chuyển ra ngoài? Chuyển đi nơi nào? Gia đình anh có đủ tiền mua nhà sao? Gia đình tôi rất nghèo, tôi sẽ không lấy ra dù chỉ một đồng đâu!"
Cô bạn gái không hề thông cảm, lại còn bày ra dáng vẻ chán ghét nói: "Sở Trạch Vũ, anh hãy thừa nhận đi! Anh không có khả năng nuôi nổi tôi! Nhà anh muốn cho ba con trai kết hôn, căn bản không có tiền cho chúng ta mua phòng cưới! Càng nói nhà anh còn phải nuôi một em gái. Tôi theo anh liệu có tương lai không?"
Sở Trạch Vũ cau mày:
"Tại sao em không nói với anh từ sớm? Tình hình không phải như em nghĩ, hoàn cảnh nhà anh cũng không kém như em tưởng đâu!"
"Không như tôi nghĩ? Tại sao không? Anh đừng nói những lời tốt đẹp nữa! Nhà anh ngay cả chiếc xe hơi cũng không mua nổi. Anh mỗi ngày đều ngồi xe đạp. Tôi thật sự mệt mỏi với anh rồi, anh có biết cảm giác ngồi xe đạp mà gặp phải trời trời mưa không? Càng không nói đến việc trời rét như thế còn phải ngồi phía sau xe của anh, điều này thật sự chẳng lãng mạn chút nào! Tôi muốn ngồi ở trong xe hơi đắt tiền, hưởng thụ cảm giác được người khác ước ao đố kị, muốn dùng mỹ phẩm xa xỉ cùng với túi hàng hiệu kìa."
Cô ta uống một ngụm nước rồi lạnh lùng nói tiếp: "Nói chung, chính là tôi không muốn cùng anh sống những ngày tháng nghèo khổ!"
Sở Từ thu hồi thiên nhãn.
Cô nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy thì lập tức cảm giác đau lòng thay cho Sở Trạch Vũ.
Số mệnh của anh trai đào hoa rất nhiều, nhưng thực tế anh lại là người cực kỳ nghiêm túc trong tình yêu. Nếu không cũng sẽ không cùng với bạn gái yêu nhau lâu như vậy. Không ngờ rằng đối phương lại không đặt điều đó vào mắt, nghĩ anh cô không có tiền, cảm thấy gia đình họ Sở nghèo khổ nên muốn bắt cá hai tay.
---------
Người dịch: Xiaoyun
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com