Lão thái thái bước chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất, bà mất hết sức lực tựa vào người Tả Thiên, giống như quả bóng xì hơi, ai oán la lên: "Bởi vì tôi nghi ông ấy trộm đồ của tôi, mà ông ta làm như vậy trả thù tôi, đem cả nhà của tôi trù chết, để cả nhà của tôi tuyệt hậu! Ông ta còn là người sao? Trái tim của ông ta là sắt đá sao? Ông ta nhẫn tâm như vậy, thì tại sao lại buông tha bà già mù mắt này chứ?"
Lão thái thái đấm ngực, khóc đến không kiềm chế được.
Sở Từ thở dài, nàng sống hai kiếp, gặp qua không ít sự tình, trong nhân thế này, chuyện xấu xa nàng thấy còn nhiều hơn, có thể gặp lão thái thái làm cho nàng thổn thức, trơ mắt nhìn chồng, các con cùng các cháu đều chết ở trước mặt, có thể bà sống rất tốt, nhưng khi đưa tiễn người thân cũng có cảm giác, chỉ cần trải qua ai cũng đều sẽ hiểu, huống chi lại là cả con cả cháu chứ?
Sở Từ tuy rằng thổn thức, nhưng không thể quá thương tâm, cô nhất định phải tìm ra chỗ mấu chốt, nghĩ vậy, Sở Từ bấm tay tính toán một phen, cuối cùng chỉ vào một chỗ dưới xà nhà nói:
"Tả lão sư, phiền anh gọi mấy người công nhân đến đây, từ chỗ tôi chỉ đào xuống!"
Công nhân đến rất nhanh, cầm xẻng bắt đầu đào, bọn họ chỉ đào hơn hai mươi centimet, liền thấy một cái hộp sắt chôn ở bên trong, hộp sắt gỉ sét loang lổ, không thấy rõ mặt tranh vẽ bên trên, có thể thấy được là đã ở đó nhiều năm, hư hại không thể mở đơn giản được, tổ chương trình tìm đến cây búa, đem cạy ra, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, bên trong không có bảo vật không có bản đồ kho báo gì, chỉ có vài tờ giấy vụn. Bởi vì giấu ở trong hộp, nên không bị hư hao quá nghiêm trọng, Sở Từ lấy ra xem từng tờ, càng xem càng nhíu mày tợn, đến tờ cuối cùng, sắc mặt thực sự trầm xuống.
"Sở đại sư, trên giấy viết gì vậy?" Tả Thiên hỏi.
Camera-man cũng lại quay, Sở Từ tránh đi, để mọi người xem, mọi người xem xong, im lặng hồi lâu.
Trên giấy có mấy hình vẽ đơn giản! Tuy đơn giản, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, bức đầu tiên là hình ngôi nhà này, từ tấm thứ hai trở đi, có hình mấy đứa trẻ nhà này cùng ngày sinh tháng đẻ, kỳ lạ chính là, còn vẽ ra hết thảy cái chết, như có bị xe đụng chết, liền vẽ một chiếc xe, một bức thì người nằm trên đất, máu me khắp người, hình ảnh toàn màu đỏ, thể hiện tử trạng khốc liệt.
Sở Từ nhìn từng cái, vẽ trông rất tỉ mỉ, tất cả mọi người đều chết, mãi đến cuối cùng, mọi người lần lượt chết, chỉ còn một mình lão thái thái ngồi ở cửa phòng, chống gậy nhìn về phía cửa lớn, như là chờ con cháu quay về.
Chỉ tiếc nhãn cầu bà vẩn đục, ánh mắt dại ra, bà vĩnh viễn không nhìn thấy người! Lại như bà vĩnh viễn có chờ cũng không thấy được con cháu quay về!
Tranh không có cảnh đoàn viên nào, trong vòng mười năm đều có người gặp họa, có mấy con trai và mấy đứa trẻ, một số không thấy rõ tướng mạo, bị người rơm thay thế, những cái chết của người nhà lão thái thái hoàn toàn đúng như vậy, nói cách khác, cái người xây nhà trước đây, từ chục năm trước đã hoạch sẵn cái chết cho người nhà bà lão!
Ông ta để những người đó khỏe mạnh nhưng lại chết hết, để lại cặp mắt mù lòa của lão thái thái nhìn mấy thứ này!
Dường như muốn bà nếm thử cảm giác đau đớn như xương cốt bị dập nát!
Mà ông ta còn nhẫn tâm, để lão thái thái sống đến hơn tám mươi tuổi, hơn nữa còn có thân thể vô cùng khoẻ mạnh!
–
Lão thái thái nghe xong lời này, nhất thời che mặt khóc nấc lên, bà thật không nghĩ tới, con cháu bà chết thảm, không phải do tại nạn mà là do có người làm ra! Bà cho rằng người xây nhà trộm tiền, chất vấn người ấy, người ta cảm thấy bị sỉ nhục, hai người ầm ĩ mấy lần, người đàn ông nọ tức không nhịn nổi, liền sửa phong thuỷ trên dưới để ngáng chân, để cả nhà của bà lão không ai chết tử tế!
Nước mắt theo con mắt đục ngầu của lão thái thái chảy xuống.
Vẻ mặt bà thoạt trông bình tĩnh, nhưng thực sự lộ rõ dáng dấp đau thương.
Bà không chỉ hận người xây nhà, mà còn hận chính mình! Nếu như lúc trước bà uyển chuyển một chút, không gây gổ với người ta, không làm khó dễ người ta, thì người đó sẽ không ghi hận trong lòng, liệu gia đình bà sẽ có kết cục khác? Không giống hiện tại, chồng bà chết rồi, người nhà cũng tuyệt hậu! Chỉ còn lại một mình bà chứng kiến tất cả những thứ này!
Sở Từ cũng bất giác thở dài, người người đều nói quỷ đáng sợ, nhưng quỷ cũng là người biến thành, nói cho cùng, thứ khó đoán nhất chính là lòng người!
Vấn đề đã tìm ra, không chỉ là Nhan Thiên Tâm cùng các đại sư khác nói tới yếu tố bên ngoài, mà hơn thế nữa chính là xà nhà mang đến kết cục bên trong, là lời nguyền rủa của người thợ xây nhà.
Sở Từ lấy ra một tấm bùa vàng, đem bùa vàng đốt đi, lại nhanh chóng niệm chú, làm nghi thức đơn giản, vấn đề nhà này coi như được giải quyết, sau đó chỉ cần đơn giản điều chỉnh phong thuỷ là được.
Đang lúc chương trình đưa ra việc điều chỉnh phong thủy miễn phí cho bà lão, lão thái thái tự giễu cười:
"Không cần đâu! Điều chỉnh phong thuỷ còn ích lợi gì! Tôi chẳng lẽ còn sợ không chết được sao? Cả nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi, cũng không muốn cố gắng làm gì nữa, để lão thái thái này chết sớm một chút đi!"
Bà không chịu điều chỉnh phong thuỷ, chương trình cũng hết cách, chỉ có thể an ủi bà một phen.
-
Tả Thiên thấy lão thái thái quyết định như vậy, không kiềm được hỏi:
"Đại sư, vậy phong thuỷ của nhà Lão thái thái cũng ảnh hưởng đến Tống Bảo Quý cùng Phú An Quốc phải không? Nếu không tại sao hai nhà đó cũng có chuyện?"
Sở Từ gật đầu: "Coi như thế đi! Tòa nhà này phong thuỷ không tốt, người ở đây đều sẽ bị ảnh hưởng, nhà họ Phú cùng nhà họ Tống cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng bởi vì hai nhà này với bộ phong thuỷ vấn đề không lớn, bởi vậy, ảnh hưởng cũng không nhiều như nhà lão thái thái."
Tống Bảo Quý cùng Phú An Quốc nghe Sở Từ nói xong, từ lâu kinh ngạc đến ngây người, hai người bọn họ đều không thể tin được lão thái thái này thê thảm một đời, đều do cái lão thợ xây nhà mà ra! Thật sự quá quỷ quái, cũng thật là làm cho người ta khó có thể tin tưởng được! Chuyện phong thuỷ quả là vấn đề lớn? Có thể chi phối vận mệnh con người, quyết định cả một đời người?
"Đúng vậy, đại sư, nhà chúng tôi cũng là bởi vì phong thuỷ không tốt hay sao?"
"Tôi cũng muốn biết!" Phú An Quốc hỏi.
Sở Từ nhìn từ trên xuống dưới Tống Bảo Quý, cuối cùng lại nhìn qua người Phú An Quốc, cô liếc nhìn Phú An Quốc, bất giác lắc đầu: "Nhà ông phong thuỷ cũng không tốt, khiến số mạng ông tài vận đều bay đi, nói cách khác ông không giữ được tiền trong túi, hơn nữa tài vận đến rồi, ông cũng không nắm bắt được."
Phú An Quốc vừa nghe lời này liền hối hận, ông đã qua nửa đời người, hiện tại lại nói ông sở dĩ không kiếm được nhiều tiền, lại liên quan lớn đến phong thuỷ, loại hối hận ấy không phải ai cũng có thể hiểu được.
Sở Từ liếc mắt nhìn ông, lại nói: "Những người con thứ hai đều sẽ đột tử, mà lại không sống hơn ba mươi tuổi, đây là do mộ tổ nhà ông!"
"Mộ tổ?" Phú An Quốc xưa nay không nghĩ tới nguyên nhân này, ông có chút không dám tin, lắc đầu liên tục, do mộ tổ nhà họ Phú là tìm thầy địa lý xem qua, đối với dân quê thì mai táng cùng kết hôn là chuyện rất mê tín, nên rất tin phong thuỷ, thầy địa lý nông thôn lại không đắt, bởi vậy Phú An Quốc đã nhờ người xem qua một chút, cuối cùng mới đem tổ tiên chôn cất, ngày giờ đều tính toán kỹ, làm sao còn có khả năng phong thuỷ gặp vấn đề.
"Đại sư, không thể như vậy, nhà tôi phong thuỷ đều tìm người xem qua, không thể xuất hiện sai lầm được!"
Sở Từ cười cười, cũng không hề để ý việc ông không tin, cô đi ra cửa, vừa đi vừa nói:
"Theo tôi đi xem thì biết!"
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com