"Có người đang livestream ở trong." Quan Tĩnh thở dài nói: "Tớ đợi cả một tiếng rồi, còn chưa xong nữa! Cô ta tốt nhất nên biết rằng, chúng ta đang đợi!"
Sở Từ nghi hoặc mở cửa đi vào, Quan Tĩnh liền vội vàng nói: "Cẩn thận một chút, coi chừng cô ta sẽ cắn cậu đó!"
Sở Từ bật cười, lấy cuốn sách đi vào, xa xa liền nghe Tống Nhất Mạn đang nói chuyện trên livestream: "Ngả Kỳ Bảo Bảo, bây giờ tôi đang ở ký túc xá, tôi mới lên đại học, còn rất trẻ đây nè, a. . . Khen tôi đẹp ư? Cảm ơn nha!"
Sở Từ đi vào, đem sách để lên bàn, Tống Nhất Mạn chỉ quan tâm đến việc đang quay video livestream, trong đó có rất nhiều người đang tương tác, cô liền không muốn vào trong, xoay người rời đi.
Chờ cho cô ấy vừa đi ra, Tống Nhất Mạn cau mày nói: "Là bạn cùng phòng của tôi, rất đẹp đúng không? Bản thân tôi thấy bình thường thôi! Mọi người thế nào? Ha ha, để tôi nói sao? Không cảm thấy có gì đặc biệt, trên thực tế mấy người trong ký túc xá này của chúng tôi đều có chút kỳ quái, mấy cô gái ấy hay tham gia mấy nhóm nhỏ nhỏ, tôi không để ý tới người như thế, cũng không gia nhập nhóm nào cả."
"Cảm ơn các của Bảo Bảo đã an ủi, tôi thật sự bị các cô ấy cô lập, nhưng không sao, tôi không thấy khổ, ở đại học thì đều sẽ gặp phải chuyện như vậy, a, bạn Bảo Bảo có thể đoán đúng,có khả năng là, tôi bị các cô ấy đố kỵ vì dung mạo xinh đẹp, lại tự mình kiếm tiền trực tuyến, cũng có chút tiếng tăm, thật là khổ não mà, tuy rằng tôi là người làm việc trực tuyến, nhưng cũng là tự mình kiếm tiền, dù vậy tôi chưa từng xem thường bất cứ người nào, không biết tại sao các cô ấy lại như vậy đối với tôi nữa."
Sở Từ cùng mấy người khác đứng ở cửa túc xá, có thể rõ ràng nghe tất cả những gì cô ta nói, mấy người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.
"Ai bắt nạt, cô lập cô ta chứ? Các cậu sao? Ngược lại, tớ không có à nha!"
Mọi người đồng thời lắc đầu.
Chu Hiểu Tô hừ lạnh: "Tống Nhất Mạn thật buồn cười! Cái thứ năng lực gây ra mấy chuyện thị phi thật giỏi mà, người không biết còn cho là chúng mình đúng là mặt dày đây mà!"
Sắc mặt mọi người không được tốt, Đằng Mẫn Mẫn đẩy cửa đi vào, Tống Nhất Mạn thấy cô ấy tiến vào màn ảnh, không vui nói:
"Mẫn Mẫn à, có thể phiền cô đi ra ngoài một chút nha, tôi còn đang livestream mà."
Đằng Mẫn Mẫn bị người ta nói thành mặt dày, tâm tình không tốt nói:
"Ký túc xá là nơi công cộng, dựa vào cái gì mà cô livestream thì liền để chúng tôi đều phải đứng bên ngoài chờ chứ?"
Tống Nhất Mạn nói: "Cô có ý gì? Tôi chỉ nhờ cô đi ra ngoài một chút thì làm sao? Tôi livestream một chút thì thế nào chứ? Có cần thiết phải tới trước máy quay của tôi mà nói thế không?"
"Ai cần máy quay của cô chứ? Tôi chính là người đang ở trong ký túc xá, cô muốn làm gì thì làm đi!" nói xong, Đằng Mẫn Mẫn đi lấy mấy thứ đồ rửa mặt.
Tống Nhất Mạn tức giận đến nhìn màn hình cáu : "Các bạn nhìn thấy chứ? Tôi không nói dối chứ?"
Sở Từ vốn không muốn đi vào, nhưng cô thật sự quá mót, đứng ở cửa ba mươi phút, Tống Nhất Mạn một mực không hề có một chút ý muốn chấm dứt nào, cô thực sự không muốn tiếp tục chờ, liền đẩy cửa đi vào.
Tống Nhất Mạn vì chuyện của Đằng Mẫn Mẫn nên vốn ức chế, tâm tình đang không vui, nghe tiếng đẩy cửa, tức giận nói:
"Lại ai vậy? Có thể chờ thêm một chút rồi vào được không? Làm sao bình thường khi tôi không livestream thì các cô không như vậy, ngày hôm nay ta livestream, các cô lại một mực chống đối tôi!"
Tình trạng của Sở Từ đang không tốt. Mặt không cảm xúc, cô đi tới bên cạnh bàn, lấy giấy vệ sinh, lại cầm theo truyện tranh chuẩn bị đi nhà cầu, Tống Nhất Mạn thấy cô không để ý tới, liền cảm thấy bị Sở Từ ngó lơ, lúc này cau mày: "Này! Tôi đã nói với cô đấy!"
Sở Từ lúc này mới nghi hoặc mà quay đầu nhìn cô ta: "Cô nói chuyện với tôi hả?"
"Nơi này trừ cô ra còn có người khác sao? Cô điếc hả?" Giọng của Tống Nhất Mạn rất không vui.
Sở Từ nở nụ cười: "Tai tôi không điếc, nhưng hiển nhiên, tôi không biết cô nói với tôi!"
Tống Nhất Mạn hơi ngưng lại, sắc mặt hơi đổi một chút.
"Sở Từ, cô có ý gì? Bình thường cô chống đối tôi thì thôi, nhưng hiện tại tôi đang livestream, cô có cần phải làm tôi trở nên khó coi vậy không?"
Người này thiệt kỳ quá. . . Cuối cùng không biết ai làm ai mất mặt cơ chứ?
"Là ai làm ai khó coi chứ?" Sở Từ nhìn chằm chằm cô ta, ngữ khí bình tĩnh: "Ký túc xá là nơi công cộng, nể tình, tôi cũng đã để cô muốn làm gì thì làm rồi, cô cũng không được nói là tôi không đúng! Nếu như cô livestream, rồi tôi cũng livestream, mọi người đều livestream, thì tất cả mọi người cũng có thể có quyền nói người khác rời khỏi ký túc xá sao? Mặt dày thật!"
Ngay trước mặt nhiều fan như vậy, bị người khác chỉ trích, Tống Nhất Mạn tức giận, lúc này không còn lo giữ được hình tượng, hừ lạnh:
"Cô điên rồi? Cô livestream sao? Cô dựa vào cái gì mà livestream chứ? Chỉ bằng dung mạo cô có mấy phần sắc đẹp sao? Sở Từ, trước mặt mọi người, cô làm vậy không phải vì đố kị với tôi, tôi là người làm việc trực tuyến, fan nhiều hơn cô, có danh tiếng hơn cô sao? Cô là vì không ưa tôi xuất chúng hơn cô, kiếm tiền nhiều hơn cô, nên mới làm vậy với tôi không đúng sao? Mấy thứ tâm tư đó của cô, ai nhìn cũng thấy! Đừng tưởng rằng tôi không biết!"
Nói xong, quay mặt về màn hình nói: "Cảm ơn mọi người an ủi, tôi không có tức giận, tôi thề là sẽ không tức giận cùng loại người này."
Sở Từ thở ra một hơi dài, nhắc nhở chính mình không nên tức giận!
Nhưng cô không thể quen với sự điên rồ của người này!
Sở Từ nhịn không được, cong môi, cười chân thành:
"Tống tiểu thư, nhìn thấy cô, tôi mới biết, mặt dày là thế nào, cuối cùng là từ đâu mà cô có cái thứ tự tin nhận là, những người khác đều sẽ đố kỵ với cô chứ? Fan nhiều ư? Có danh tiếng ư? Kiếm tiền nhiều ư? Vì lẽ đó mà tôi đố kỵ cô sao? Được rồi! Cô cho rằng là đố kỵ thì cứ cho là đố kỵ đi! Cô vui là tốt rồi! Nếu như ba mươi vạn fan weibo liền gọi là nhiều, một cái quảng cáo mấy ngàn đồng tiền liền gọi là quý! Tôi thực sự không thể nói được gì!"
Tống Nhất Mạn đỏ mặt tía tai, tức giận quát:
"Có bản lĩnh cô đem weibo của cô ra xem đi! Cô có bao nhiêu fan hả? Cô nhận quảng cáo có người chịu cho cô tiền sao? Cô coi thường người khác như vậy, phải xem lại bản thân mình đi!"
Chu Hiểu Tô nghe tiếng cãi nhau liền đi vào, Chu Hiểu Tô bênh Sở Từ, hừ nói:
"Tống Nhất Mạn mặt cô thật dày! Thân phận thật sự của Sở Từ mà được tiết lộ, thì sẽ hù chết cô! Cô dù có cộng hết fan, so hết tiền, căn bản so sánh cũng không đáng!"
"Xạo vừa thôi!" Tống Nhất Mạn một mực không tin, cười gằn quay đầu lại: "Tôi không nói với cái đám người này nữa, thật sai lầm! Tôi thực sự là chịu hết nổi cái túc xá này rồi, một phút đều không thể chịu được."
Sở Từ cau mày, cười lạnh một tiếng: "Tống tiểu thư, làm người thì nên chừa đường lui, không nên quá mức ích kỷ, hùng hổ doạ người! Bằng không, sẽ nhận báo ứng ở chính mình hoặc là trên người thân của mình đó."
Tống Nhất Mạn sửng sốt một chút, giận dữ nói: "Cô đang chù yểu ta sao?"
"Không thể nói là chù, chỉ là nhắc nhở! Tôi xem tướng mạo của Tống tiểu thư, Tống tiểu thư cô, tuy rằng số mệnh không tệ, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, nhưng bởi vì là người không có khẩu đức, thêm nữa lại không tích thiện tâm, cho nên vận may cả đời của Tống tiểu thư rất sớm bị tiêu hao hết, sau đó sẽ cực kỳ không thuận lợi. Mà khuôn mặt Tống tiểu thư hiện tại lại rất hung dữ, mang theo hắc sát khí, hiển nhiên sắp tới sẽ gặp phải tai họa, mà tai họa liên quan đến đàn ông, hi vọng Tống tiểu thư đừng nên để bụng, cũng là nên đối tốt với bạn cùng phòng, làm việc thiện tích đức!"
Sở Từ nói xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com