Sở Từ trầm mặc chốc lát, trầm ngâm nói:
"Hừm, lần này cô ấy đi chỉ sợ là giết chết chồng mình."
Lục Cảnh Thần vội vã đi ra ngoài, muốn ngăn cản.
Sở Từ bất giác thở dài, chỉ lo sự đã rồi, Lục Cảnh Thần có đi, cũng chưa chắc ngăn cản được.
Nửa giờ sau, Sở Từ nhận được tin, nói là bác sĩ Chúc đánh chồng cô ấy bằng búa sắt bị thương nặng, chồng cô ấy hôn mê bất tỉnh, đang được đưa đi bệnh viện chữa trị, vì được Lục Cảnh Thần cứu trợ đúng lúc, có thể sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Sở Từ thở dài, cũng không biết lời nhắc nhở của mình là đúng hay sai.
-
Trên đường, Sở Từ cứ suy nghĩ về chuyện này, thoáng một cái, đã đến nhà cửa, Lục Cảnh Hành an ủi:
"Đừng nghĩ nữa, em không có cách nào thay đổi thế giới này đâu, đây là sự lựa chọn của cô ấy, cuộc đời của cô ấy, không có quan hệ gì tới em hết."
Sở Từ cười gật đầu.
Có một số việc thật sự không thể nghĩ. Nghĩ như thế nào cũng đều khó lý giải.
Cô mới vừa vào trong nhà, liền thấy trong nhà có ba người đang ngồi ở trong phòng khách chờ cô, Lục Cảnh Hành thấy có khách thì không tiến vào, Sở Từ nghi hoặc mà nhìn về phía Sở ba ba.
Sở Minh Giang cười nói:
"Con gái à, đây là bạn của cha, chú Tôn Gia An và con gái, chú Tôn tới là có việc muốn nhờ, muốn mời con khuyên con gái chú ấy một chút."
Sở Từ sửng sốt một chút, nhìn bọn họ chằm chằm, ba người cũng liếc mắt nhìn, Tôn Gia An trong số mệnh không có tai họa gì lớn, hầu như không gặp tai họa lớn, không có gì đáng nói , còn con gái của ông. . .
Còn cô gái trẻ này thì không hạnh phúc, đúng là có chút đáng nói.
Tôn Gia An cười nói: "Sở Từ đúng không? Thường nghe ba con nói tới con, chú nghe nói con đoán mệnh rất linh, muốn con khuyên con gái của chú một chút."
Sở Từ không lên tiếng, tựa hồ chờ ông nói tiếp.
Vợ Tôn Gia An, bà Trịnh, thở dài nói:
"Không sợ mọi người chê cười, con gái của tôi không có tật xấu gì, bản thân rất nỗ lực, luôn cố gắng học tập tiến tới, kiên trì học khiêu vũ, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, tôi vẫn luôn tự hào về nó, cảm thấy có một cô con gái như vậy chúng tôi đều không cần phải lo lắng gì."
Điền Tam Thải ở một bên, gật gật đầu, biểu thị tán thành.
Bà Trịnh đột ngột nói: "Đứa con gái này, cái gì cũng tốt! Chỉ có ở một chuyện, dù có khuyên cản bao nhiêu cũng không nghe!"
"Hả?"
"Nó muốn phẫu thuật thẩm mỹ! Luôn kiên quyết muốn đi phẫu thuật! Còn nói phẫu thuật có thể thay đổi cuộc đời! Thay đổi tương lai! Nói rằng nếu trở thành người đẹp thì tương lai sẽ vô cùng sáng lạng, còn người xấu thì cuộc đời mãi sẽ không có gì đáng nói! Tôi khuyên như thế nào nó cũng đều không nghe, hiện tại, nó đã 18 tuổi, muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng tôi cùng chồng biết rõ là phẫu thuật thẩm mỹ dễ bị sự cố ngoài ý muốn, luôn cảm thấy rất đáng sợ, sợ nó chết trên bàn mổ, nhưng dù khuyên thế nào đi chăng nữa đều không được, chúng tôi nghĩ sẽ đưa nó đi đoán mệnh, thường thì mấy đại sư đoán mệnh chắc chắn sẽ không tán thành người khác thay đổi dung mạo, nên mới nghĩ đến việc nhờ con hỗ trợ khuyên nhủ nó."
Kỳ thực, Sở Từ cũng không hiểu, tại sao thời đại này, quan niệm thẩm mỹ của mọi người lại vặn vẹo như thế.
Đẹp chỉ có một ý nghĩ thôi sao? Cô luôn cảm thấy mệt mỏi khi được hỏi mấy chuyện đó, ngược lại, việc thích phẫu thuật thẩm mỹ, không nên cổ xúy cho tất cả mọi người, việc lạm dụng sửa mặt quá mức, đôi lúc giống như một căn bệnh vậy.
Mọi người đều nói đây là thời đại coi trọng gương mặt, hay là vừa cao vừa đẹp sẽ rất được coi trọng, nhưng một khuôn mặt đẹp chỉ là bước đầu, sau này ra sao xem ra vẫn phục thuộc vào tính cách bên trong và các phương diện khác, hơn nữa gương mặt tuy đẹp thì nhìn hoài cũng chán, đẹp thì cũng đúng là quan trọng, nhưng cũng không cần thiết phải khuyếch đại điều đó.
Cô gái trẻ hừ một tiếng: "Mọi người không hiểu gì hết! Không hiểu gì hết!"
Sở Từ nghe vậy, cười cợt, cô gái trẻ này sống mũi cao, xét về nhân tướng học, thì cô ấy bình thường hay nóng nảy, bướng bỉnh, dễ tức giận, mũi có vân thể hiện tính khắc phu, bởi vậy, nữ sinh này bình thường tính tình không tốt, vì tính cách thất thường do đó quan hệ với chồng không tốt, gia đình bất an, mọi mặt đều không thuận lợi, từ đó không có giúp ích được nhiều cho chồng, mà cằm của cô gái này lại dày rộng, tiền đình thấp hẹp, xương gò má cũng cao, đều thể hiện tính khí không tốt, rất cố chấp.
Cố chấp không phải vấn đề lớn gì, con người ai cũng luôn có mấy phần tính xấu, nhưng nếu như cố chấp đến mức vừa nghe khuyên bảo đã bác bỏ, thì thật sự rất dễ gặp phiền phức.
Phải nói đến, cô cái trẻ này tuy rằng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng con mắt rất đẹp, một đôi mắt đẹp rất lạ, khiến người ta cảm thấy rất thích, thêm vào da dẻ trắng nõn, cằm nhấc cao cao, tuy rằng cố chấp nhưng là loại tiểu công chúa bướng bỉnh, bởi vậy, ngược lại, cũng là dạng nữ sinh đáng yêu, kết hợp thêm trang phục đẹp, ít nhất cũng phải được bảy điểm, một người bình thường như vậy lại còn muốn như thế nữa chứ? Vậy mà cô ấy vẫn không vừa lòng lại muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ, Sở Từ không hiểu xã hội của nữ sinh hiện tại ra sao nữa?
"Tại sao cô lại muốn đi sửa mặt vậy?" Sở Từ nghi hoặc.
Cô gái đưa ra lý lẽ:
"Chuyện này không phải quá rõ rồi sao? Đây là một xã hội trọng hình thức, người đẹp cơ hội sẽ càng nhiều, người xấu thì khắp nơi đều chịu thiệt, có chứng cứ cho thấy, người xấu được trả công thấp hơn, nếu như tôi phẫu thuật, để trở nên xinh đẹp, rồi được gả vào nhà kẻ có tiền, vậy cuộc sống của tôi mới thuận lợi, nếu như tôi cứ xấu như vầy, nhất định sẽ phải gả cho một người đàn ông bình thường, thì cuộc đời tôi cũng quá bình thường! Tôi không muốn như vậy! Tôi cần đẹp! Thà đẹp như tiên nữ chứ không muốn xấu đến khiến người khác kinh hãi!"
Cô ấy liên tục nói, khiến Sở Từ không có cơ hội mở miệng.
Sở Từ không nhịn được bật cười:
"Do đó, cô nghĩ là người đẹp thì được trả lương cao hơn và có cuộc sống tốt hơn, cô nghĩ rằng bởi vì người ta xinh đẹp mới nắm giữ được tất cả những thứ này, cô phủ nhận hết tất thảy nỗ lực của người khác, phủ nhận tất cả nhân tố khác, chỉ nhìn thấy mỗi gương mặt của cô sao, cô đúng là người có quan điểm không lành mạnh, hay là do cô lên internet, đã coi quá nhiều tin tức như vậy chứ, nhưng tôi vẫn phải nói cho cô biết, phẫu thuật thẩm mỹ tiềm ẩn nguy hiểm rất lớn."
Nói đến việc này, có rất nhiều bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã tìm Sở Từ nhờ xem phong thuỷ, hoặc mấy người phẫu thuật thất bại tìm đến Sở Từ đoán mệnh, thậm chí còn có người vì sửa mặt thất bại mà tự sát biến thành ác quỷ, nói chung, cũng coi như Sở Từ hiểu rõ cái nghề này, cái gọi là không có di chứng hậu phẫu, hoặc axit hyaluronic siêu nhỏ hoàn toàn được hấp thu đều là giả dối! Sở Từ hiểu rõ mấy thứ như botulinum, axit hyaluronic và V-line một khi đã làm thì đều có di chứng về sau, một khi đã phẫu thuật, di chứng về sau rất rõ ràng, sau này phải không ngừng tu bổ, giữ gìn, vì lẽ đó, một khi đã sửa thì phải sửa cả đời.
Quan trọng hơn chính là, rất nhiều người bỏ qua nguy cơ của phẫu thuật thẩm mỹ.
Ở bệnh viện, có những người làm xong bị mù, hoặc chết trên bàn mổ thì không ai quan tâm, mọi người đều chỉ tin tưởng những dẫn chứng thành công mà thôi.
"Cô thì biết cái gì!" cô gái trẻ này rõ ràng không thích, "Mấy người thất bại chỉ là số ít, hơn nữa, chỉ cần tìm bác sĩ tốt, trình độ tốt, sẽ không xảy ra chuyện, tôi đã tìm được bác sĩ rất lợi hại, nên không thể gặp tình huống xấu được, ông ta là người thường giúp minh tinh sửa mặt đó."
Sở Từ thở dài, thật ra, cô gái này cũng không có lỗi!
Nhưng cố chấp đến kỳ cục.
Sở Từ không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy tôi sẽ nói thẳng! Nếu như cô đi sửa mặt, rất dễ chết trên bàn mổ, hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ, đừng vì lựa chọn này mà phải hối hận."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com