Sở Từ cười gằn: "Thân thích ư? Không sai, ông ta đúng là thân thích của tôi, nhưng đứng trước chính nghĩa, thân thích và người bình thường đối với tôi mà nói không có gì khác nhau, tin tôi đi, cô út của tôi cũng phải chịu đưng ông ta không ít, tôi ước gì các người bắt lấy ông ta, rồi giết quách đi cho rồi! Nhưng cũng hết cách, nếu tôi đã biết việc này thì cũng không thể bỏ mặc, các người đã là quỷ, không thể xen vào chuyện ở nhân gian nữa, những việc này giao cho cảnh sát đi!"
"Giao cho cảnh sát sao? Cô không thấy sao? Ông ta đã chạy trốn rồi! Mà cái xe tải này cũng chưa đăng ký giấy tờ gì, vừa nãy, tôi nghe ông ta nói, cảnh sát có muốn điều tra, cũng không thể tra ra được ông ta! Cô không thấy dáng vẻ hung hăng kia của ông ta hay sao!" ma nữ hận đến nỗi, hàm răng nghiến vào nhau kẽo cà kẽo kẹt.
Sở Từ gật đầu nói: "Đầu tiên, các người đi đầu thai đi! Giao ông ta cho tôi, đương nhiên, tôi sẽ cho ông ta trả giá thật lớn, cho các người một câu trả lời thỏa đáng!"
Hai tên quỷ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chau mày.
"Làm sao chúng tôi tin tưởng cô đây?"
Sở Từ không lên tiếng, mỉm cười, nhìn về phía chân trời.
Hai vợ chồng này tất nhiên không phải đối thủ của cô, cô cũng lười ra tay, chỉ muốn lấy lý thu phục người, hôm sau, trời vừa sáng, Sở Từ mang theo một lá bùa tốt, đến tìm đứa bé của hai vợ chồng, Nhiên Nhiên, 5 tuổi, Nhiên Nhiên là con gái, mặc dù mới 5 tuổi, nhưng rất biết ăn nói, cao cao, gầy gầy vô cùng đáng yêu, cô bé cười híp mắt nhìn Sở Từ hỏi: "Chị xinh đẹp, cha và mẹ của em đi mua đồ ăn cho Nhiên Nhiên, chị à, chị nói xem, khi nào mới trở về chứ?"
Sở Từ thở dài, ngồi chồm hỗm xuống trước mặt cô bé. Cô xoa xoa mặt Nhiên Nhiên, lấy ra một tấm hình đưa cho Nhiên Nhiên.
"Nhiên Nhiên à, đây là hình cha và mẹ em nhờ chị đưa cho em, họ nói đây chính là chú đã lái xe tải, em đem bức ảnh giao cho cảnh sát được không?"
Nhiên Nhiên rất biết điều, liên gật đầu: "Em rất biết nghe lời cha mẹ đó nha!"
Sở Từ vui vẻ sờ đầu cô bé, hai vợ chồng đứng một bên nghe xong, nước mắt chảy ròng, hai người gào khóc, quỳ gối bên cạnh con gái, lại liếc mắt nhìn con gái, nhưng thời gian không còn nhiều, Sở Từ siêu độ thay họ, thấy bọn họ sắp biến mất, mới nói: "Yên tâm đi! Tướng mạo con gái hai người rất tốt, tôi thấy được, tuy rằng lúc còn bé thì mất đi cha mẹ, gặp không ít khó khăn, nhưng trong lòng cô bé luôn mang thiện niệm, lại mạnh mẽ, học tập vô cùng tốt, sau này lớn lên thi đại học đạt được thành thích rất cao theo xếp hạng toàn quốc, tương lai trở thành nhân tài rất hữu dụng, vì quốc gia, nghiên cứu các loại vắc xin phòng bệnh!"
Hai người nghe vậy, đều che miệng khóc.
Sở Từ lại nói: "Chờ các người đi rồi, tôi sẽ giúp đỡ con gái các người, đến tận lúc cô bé tốt nghiệp đại học!"
Hai vợ chồng vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn! Cảm ơn đại sư rất nhiều!"
Rất nhanh, bóng dáng bọn họ biến mất trước mắt Sở Từ, như chưa từng tồn tại, sau khi Sở Từ đưa bọn họ đi, liền đón xe trở về nhà, khi cô về đến nhà, liền thấy cảnh sát đã bắt được Chu Quốc Thắng, Chu Quốc Thắng tỏ rõ vẻ không tin, còn tìm lý do: "Không phải tôi lái xe mà! Là bạn thân tôi lái mà! Là vợ tôi lái! Thật sự không phải tôi!"
Sở Ái Liên nghe vậy, nản lòng thoái chí.
Mẹ Chu Quốc Thắng khóc lóc chạy tới, hướng về Sở Ái Liên gạt ra: "Mày là đứa đáng bị giết bằng Thiên đao! Tất cả đều vì số mệnh mày không tốt, mới khắc chồng mày phải ngồi tù đó! Nếu không phải do người nhà của mày cho mượn tiền mua xe vận tải, Quốc Thắng nhà tao sao có thể gặp phải chuyện như vậy chứ!"
Sắc mặt Sở Ái Liên đột nhiên lạnh lẽo, cô không đủ kiên nhẫn liền đẩy mẹ Chu Quốc Thắng ra, mẹ Chu Quốc Thắng thấy vậy, sợ hết hồn, trong ấn tượng của bà, người con dâu này trời sinh vốn rất khốn cùng, xưa nay không biết phản kháng, mặc dù bị đánh bị mắng, vẫn nhẫn nhục chịu khó, cô ta bị bắt nạt quen rồi, thật sự không nghĩ tới, Sở Ái Liên lại dám phản kháng lại.
Sở Ái Liên cười gằn, đột nhiên có cảm giác là xưa nay, chính mình đúng là trò cười, bà hoàn toàn chỉ nghĩ đến nhẫn nhịn, để con cái có một gia đình hoàn chỉnh, luôn nghĩ rằng, một ngày nào đó Chu Quốc Thắng sẽ hối cải, bà luôn ôm hi vọng như vậy, không nghĩ rằng, Chu Quốc Thắng lái xe đụng chết người, lại tự nhiên kéo bà ra gánh tội thay, Sở Ái Liên cười lạnh lùng, nói: "Tên đó tự làm tự chịu! Vốn là một tên không có bản lĩnh, lại đòi mua xe vận tải cái gì đó! Bản thân uống rượu ,lái xe đâm chết người, còn trách ai nữa! Tôi cho bà biết, lại còn đối với tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ sao, con trai của bà một khi vào tù rồi, sẽ ở trong đó cả đời, tôi xem, đến lúc bà già rồi chết, ai sẽ tới hầu hạ bà!"
Mẹ Chu Quốc Thắng nghi là mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Ái Liên.
Sở Ái Liên nắm tay hai đứa bé, ra khỏi vòng vây, nói: "Đi thôi! Chúng ta đi qua nhà bà ngoại ở mấy ngày!"
-
Sở Minh Giang cũng không nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vậy, tự trách mình vô cùng, nói mình không nên cho tên đó vay tiền, nếu như không cho vay tiền, Sở Ái Liên dù có bị đánh, nhưng cũng không đến mức gặp phải chuyện như bây giờ.
Sở Từ bất giác lắc đầu: "Không có quan hệ gì với cha đâu, cha à, cha biết không? Số mệnh chính là một loại quỹ đạo, mặc kệ cha có làm cách nào để lệch khỏi cái quỹ đạo đó, nhưng cuối cùng, cha vẫn phải quay về đúng với quỹ đạo đó, số mệnh Chu Quốc Thắng đã an bài là sẽ xảy ra việc này, cha ngăn cũng vô ích, ông ta cũng sẽ vay mượn cho đủ tiền để đi mua xe, đương nhiên, sau đó cũng sẽ phát sinh việc này, vào nhà giam đợi, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử! Khi số mệnh của một người đã an bài sẽ phát sinh một chuyện gì đó, thì tất cả những người trên thế giới này đều sẽ tạo điều kiện để điều đó xảy ra, dù có là chết đi chăng nữa, cũng sẽ tranh nhau chen lấn về hướng đó, đó chính là số mệnh!"
Sở Minh Giang thở dài, lại cau mày: "Cái gì chứ? Chết bất đắc kỳ tử? Chẳng lẽ do đám quỷ kia đến lấy mạng à?"
Sở Từ lắc đầu, quỷ đã được cô siêu độ đi rồi, hẳn là sẽ không trở về nữa, Chu Quốc Thắng chết, là do đột ngột ngưng tim, nguyên nhân cụ thể là gì, Sở Từ không quá quan tâm, nói chung, biết là sống không lâu là được rồi.
Người nhà họ Sở tự nhiên tin tưởng cô, nhưng chuyện như vậy, trước mặt người ngoài lại khó nói, bởi vậy người nhà, ai cũng ngậm chặt miệng, thấy tình cảnh Sở Ái Liên không tốt cũng an ủi vài câu.
Sở Ái Liên đem theo hai đứa bé về nhà mẹ đẻ, tự nhiên trên mặt lộ rõ vẻ tối tăm, nhưng bây giờ, bà có thể đi đâu đây? Kỳ thực, bà cũng không để ý gì đến Chu Quốc Thắng, chỉ là, bà lo lắng, không biết sau này nên đi con đường như thế nào?
“Cô út à, không phải cô đang nghĩ là không biết sau này nên làm gì đó chứ?" Sở Từ hỏi.
Sở Ái Liên rưng rưng lắc đầu, "Sở Từ à, cô khổ não quá, con đừng nói cô với Chu Quốc Thắng còn cảm tình gì, kỳ thực, cứ mỗi lần bị đánh, bị mắng, thì tình cảm bên trong cô đã bị làm hao mòn sạch sẽ rồi, hiện tại, cô chỉ muốn buôn bán lẻ gì đó, có thể nuôi sống hai đứa bé mà thôi."
Sở Từ nghe vậy, bất giác nhìn tướng mạo Sở Ái Liên, vừa nhìn, liền có chút kinh ngạc, vốn dĩ, trong số mệnh Sở Ái Liên vẫn còn có chút ít tiền tài.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com