Sử đại sư nghe vậy, không thích, liền nói: "Không nên ra khỏi cửa sao? Cô đoán mệnh như vậy sao? Đúng là nói láo không biết ngượng miệng! Nếu như một cô bé chưa tới 20 tuổi cũng có thể coi mệnh, vậy coi như nghề đoán mệnh này, há không phải ai cũng có thể làm sao? Tôi nói cho cô nghe này, cô có thể đừng hại người không! Nếu như ông chủ Ngũ tin tưởng lời của cô, không mua pháp khí, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Sở Từ lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm Sử đại sư, không nói tiếng nào cứ nhìn chằm chằm hồi lâu, Sử đại sư bị cô nhìn chăm chú như vậy, vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng không hiểu sao, trận khí từ trên người Sở Từ cùng với ánh mắt của cô đều làm cho người ta có áp lực rất lớn, Sử đại sư mất một lat cũng không lấy lại được tinh thần, còn có loại cảm giác bị áp chế.
Nhất định là ảo giác!
Khuôn mặt Sử đại sư bất giác nóng lên, luôn cảm giác ý đồ kia của mình đều bị cô gái này cho nhìn ra.
Thế nhưng làm sao có thể chứ!
Đầu tiên, không nói về việc đối phương trẻ tuổi như vậy, lại còn nghề đoán mệnh này giống như một con ngõ ít cửa, người ngoài nghề căn bản không thể biết.
Sở Từ hừ nói: "Sử đại sư, đây cũng chính là lời tôi muốn nói với ông."
"Cái gì?" Sử đại sư ngẩn ra.
"Nghề đoán mệnh này, đúng thực là không phải ai cũng có thể làm, đã đều vào được cửa, thì cũng không nên đem việc đoán mệnh làm thủ đoạn kiếm tiền, lại càng không nên đi hại người! Bằng không, ông tùy tiện nói một câu đều sẽ hại người khác một mạng! Nhân quả như vậy không phải ai cũng có thể gánh chịu! Tôi xin khuyên ông một câu, hãy tự lo lấy!"
Nói xong, Sở Từ đứng dậy muốn rời đi.
Lúc này, Ngũ Sao Hải đứng lên, đưa Sở Từ ra tận cửa.
Chờ Sở Từ đi khỏi, Sử đại sư trách cứ: "Ông chủ Ngũ, ông kiếm đâu ra cái cô gái trẻ tuổi, không biết trời cao đất rộng là gì như vậy chứ? Vừa nãy, trước mặt cô ta tôi không tiện nói, chủ yếu là giữ mặt mũi cho ông chủ Ngũ thôi! Con gái của gia đinh bạn ông, căn bản chả biết gì! Đối với đoán mệnh, một chữ cũng không biết còn dám tới phản bác ý kiến của tôi nữa chứ!"
Ngũ Sao Hải sững sờ, trong nháy mắt, dao động: "Đại sư, ý của ngài là. . ."
Sử đại sư hừ lạnh, không vui nói: "Một cô gái chưa tới 20 tuổi, căn bản cái gì cũng không biết, lại dám đoán mệnh cho người ta! Ông cũng không thể nghe cô ta được, nhất định phải mua một cái pháp khí! Có món pháp khí này trấn, năm nay, ông mới không xảy ra vấn đề gì! Chút tiền này lại đi tiếc sao!"
Dù sao, thì người làm ăn cũng hơi mê tín, Ngũ Sao Hải thà tin là có, mà pháp khí này, chẳng quá cũng chỉ mấy ngàn tệ, muốn mua liền có thể mua được ngay, ngược lại, để trong nhà cũng không hại gì, lập tức đi cùng Sử đại sư đến cửa hàng của ông ta, rước về một cái pháp khí, cất ở trên người.
Pháp khí Sử đại sư cho rất nhỏ, có thể mang theo bên người, Ngũ Sao Hải đem pháp khí đặt ở trong ví tiền.
Ngày hôm sau, là ngày mà người Trung Quốc coi trọng nhất trong năm mới, trong những năm qua, với sự cải thiện mức sống của người dân, ngày thường cũng đều có thể ăn được thịt cá, do đó mấy ngày tết nhất này cũng không quá quan tâm, rất nhiều gia đình, thậm chí tết đến cũng không mua quá nhiều đồ ăn nữa, không chuẩn bị bất kỳ đồ gì cả, chỉ mua đủ đúng ngày đầu năm ăn là được, sau đó cần muốn cái gì, liền đi chợ mua, điều này khiến cho hương vị năm mới càng ngày càng nhạt.
Vào sáng sớm ngày 30, vợ của Ngũ Sao Hải lão đang tất bật trong bếp, người giúp việc trong nhà cũng đã về quê ăn tết rồi, chỉ lại bốn người nhà bọn họ thôi, Ngũ Sao Hải cho hai con trai tiền mừng tuổi, cười híp mắt dặn dò: "Cố gắng học tập, tranh thủ cũng thi đậu thủ khoa để ba có thể nở mày nở mặt đi nào!"
Ngày hôm qua, người nhà họ Sở vừa đi, thành tích của bốn đứa con nhà họ cũng bị Ngũ Sao Hải kể cho bọn nhỏ, dùng để giáo dục bọn nhỏ phải học tập thật giỏi, bọn họ cũng đều biết gia đình chú Sở này có hai thủ khoa, bốn sinh viên trường đại học danh tiếng, cũng biết Sở Châu và Sở Từ vừa giỏi kiếm tiền, vừa tài năng.
Bọn nhỏ đều rất ngưỡng mộ, rất kính trọng, chúng đều gật đầu: "Biết rồi mà, ba! Con nghe chị gái kia nói hôm nay ba không thể ra ngoài, ba nên nghe nha!"
Hai đứa con của Ngũ Sao Hải đều rất hiểu chuyện, thấy con cái đều quan tâm như vậy, cười nói: "Biết rồi mà! Mau cầm tiền cất đi, cẩn thận bị mẹ mấy đứa tịch thu đó nha!"
Vợ của Ngũ Sao Hải nghe vậy, từ nhà bếp nhô đầu ra: "Anh nói càn gì đó! Như vậy, hẳn anh sẽ là người tốt ha!"
Bầu không khí trong nhà rất tốt, mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, thoắt một cái trời đã tối rồi, Ngũ Sao Hải ngồi trên sô pha định xem chương trình “Xuân Vãn” rồi đi ngủ.
Tuy rằng, ông không tin Sở Từ, nhưng thà rằng tin còn hơn là không, vẫn thành thật ở nhà chờ qua ngày.
Ai ngờ, “Xuân Vãn” còn chưa bắt đầu, tự nhiên có đám người hét to.
"Ông Ngũ à, đâu rồi? Đi chơi mạc chược thôi!"
"Đúng vậy, ông Ngũ à, ông đâu rồi? Đừng nói là bắt bước người ta xem “Xuân Vãn” nha? Này! Thật hay giả vậy chứ?"
"Ông Ngũ ơi! Tam khuyết nhất nha!"
"Bon tôi chờ ông đến thua tiền đây! Mau tới nha!"
Ngũ Sao Hải vừa nghe những câu nói này, tâm trí liền ngứa ngáy, quanh năm suốt tháng ông rất ít khi về nhà, sắp tới, nhất định phải cùng chơi mạt chược với các bạn mới được, mấy người thích chơi mạt chược mà nghe đến ba chữ "tam khuyết nhất" này, sẽ bị lung lay ngay, liền mặc áo khoác vào, định ra ngoài.
Vợ ông nhắc nhở: "Anh không muốn sống nữa à? Không phải là cô gái kia nói, hôm nay, anh không thể ra khỏi cửa sao?"
"Nè! Cô gái kia bao nhiêu tuổi chứ, lời của cô ta em đều tin sao? Không phải Sử đại sư đã nói rồi sao? Chỉ cần, anh mua cái pháp khí trấn là trấn được hết, anh bỏ ra mấy ngàn tệ mua pháp khí này, mang trên người sẽ không có việc gì phát sinh đâu! Em yên tâm, anh tranh thủ về trước 12 giờ đêm, cùng em đón giao thừa mà!"
Vợ ông bất đắc dĩ thở dài.
Ngũ Sao Hải chính là người như vậy, bình thường cái gì cũng tốt, nhưng vừa nghe đến chơi mạt chược liền không chịu được, chỉ cần người ta rủ một câu, là đi liền.
Cuối năm, bà cũng không muốn để cho chồng thấy không thoải mái liền dặn dò: "Đi sớm về sớm! Đừng để cuối năm xảy ra chuyện gì!"
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ! Anh nghĩ, từ đầu đến đuôi đều là do mẹ anh mà nên chuyện cả, chuyện đoán mệnh gì chứ, còn nói tôi 52 tuổi sẽ gặp họa, chuyện như vậy không tin được, anh mua pháp khí này chính là để an tâm, mang theo là được rồi!"
Nói xong, Ngũ Sao Hải đi khỏi biệt thự, ai ngờ mới ra trước tòa cao ốc trong khu cư xá, liền nghe phịch một tiếng, một cái chậu hoa rơi bể tan tành trên đất, Ngũ Sao Hải kinh hãi, tim đập chậm nửa nhịp, ông ngẩng đầu lên, liền thấy nữ sinh trên lầu liên tục xin lỗi:
"Xin lỗi! Con mèo trong nhà nghịch ngợm quá, làm rơi chậu hoa! Xin lỗi, ông không có sao chứ!"
Ngũ Sao Hải vung vung tay, liền hồi tâm, xem ra chỉ là trùng hợp, là do ông lo xa rồi, có khi nào lại trùng hợp như vậy, sao mà vừa ra khỏi cửa liền gặp chuyện được chứ?
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com