Trên thực tế, lần đầu Sở Từ nhìn thấy Ngũ Sao Hải, đã nhìn ra trong số mệnh của ông ấy có kiếp nạn này, chỉ là, nếu nói đến tất cả những chuyện này, vẫn là do một phần Sử đại sư kia, ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, bằng không, Ngũ Sao Hải không thể nào chết thảm thương như vậy. Đúng là, tất cả đều là số mệnh!
Ngũ Sao Hải nếu như đi rút tiền sớm một bước hoặc là chậm một bước, thì người chết đều không phải ông ấy, nhưng ông ấy một mực ra đi vào thời gian như vậy, chỉ có thể nói, người mỗi người mỗi số mệnh mà thôi!
-
Ngày hôm nay, đối với Sở Minh Giang mà nói, nhất định là rất đả kích, một người bạn đã rất lâu không gặp, bỗng nhiên hội ngộ, ai ngờ, gặp mặt không bao lâu đã chết, mà lại còn chết vào mấy ngày gần tết như vầy, chỉ sợ, cứ mỗi lần tết đến, đám bạn học của bọn họ nhớ tới, đều thấy khổ sở trong lòng.
Đương nhiên, khổ nhất vẫn là người nhà của ông ấy, và chính ông ấy.
Ngày hôm sau, Sở Minh Giang vội vã trở về, đưa Sở Từ đến nhà Ngũ Sao Hải.
Vợ của Ngũ Sao Hải, vì thế mới biết, Sở Từ có bản lĩnh thật sự, nhưng chồng bà cũng chết rồi, dù cho bà có biết chuyện đi chăng nữa, cũng đã không cách gì thay đổi được, ngược lại, bà cố gắng nghĩ thoáng một chút, chỉ hy vọng Sở Từ có thể siêu độ giúp Ngũ Sao Hải, để ông ấy cố gắng đầu thai.
"Đại sư, thím nghe nói người đột tử, sau khi xuống dưới đó, đều sẽ rất thảm, con nhất định phải giúp chú Ngũ của con một chút nha!"
Sở Từ không nói tiếng nào, theo bản năng, nhìn về phía linh đường của ông ấy, bên cạnh xác của ông có một con ma giống ông như đúc, đang ngồi đó, cái cổ của con ma đó người ta rạch một dao, liên tục phun máu, ông đi tới đâu máu liền phun ra tới đó, mọi người ở đây thì đều không thấy, máu của ông văng chỗ nào, chỗ đó liền đỏ tươi một mảnh.
Ngũ Sao Hải cảm giác được cô đang nhìn, ngẩn ra, kích động nói: "Con có thể nhìn thấy chú sao?"
Sở Từ gật gật đầu.
Ngũ Sao Hải hối hận không kịp: "Sớm biết thế này, chú nên nghe lời con, thực sự không nên ra ngoài, vì chơi mạt chược như thế, nhưng hối hận cũng đã muộn, chú chỉ hy vọng con có thể giúp chú chuyển lời với vợ chú, chú muốn nói với bà ấy mấy lời."
Sở Từ đồng ý, thay ông ấy chuyển lời cho vợ ông, vợ của Ngũ Sao Hải lúc đầu không tin, nhưng sau khi nghe xong lời cuối cùng, liền bị dọa đến mức nhìn quanh bốn phía, Sở Từ nói mấy chuyện mà chỉ hai vợ chồng họ mới biết, nói cách khác, hồn phách của Ngũ Sao Hải còn ở đây!
"Đại sư." vợ Ngũ Sao Hải khóc ròng, nói: "Con hỏi ông ấy một chút, là ông ấy nghĩ như thế nào, sao lại vứt bỏ ba mẹ con chúng ta ở lại, cuộc sống của chúng ta sau này sao mà qua nổi bây giờ?"
Ngũ Sao Hải không đành lòng: "Chú cũng không biết mà, nhưng việc đã đến nước này rồi, cũng đã hết cách rồi, chú phải nói cho bà ấy mấy chuyện làm ăn, Tiễn Đông còn thiếu chú 20 vạn tệ, giấy vay nợ ở dưới nệm trong phòng ngủ, Chu Sấm nợ chú 39 vạn tiền hàng, dặn bà ấy phải nhớ kỹ!"
Sở Từ truyền đạt lại từng cái.
Chờ bàn giao mọi chuyện gần xong rồi, Ngũ Sao Hải khóc lóc dặn con cái vài câu, nói mấy lời đầy cảm động, khiến người nghe được cũng phải rơi lệ, nhưng vì bây giờ ông đã là hồn ma, Sở Từ không thể không nhắc nhở: "Nhanh chóng đi đầu thai đi! Bằng không, âm sát khí của chú sẽ tổn hại thân thể của vợ con chú đó, chờ chú đầu thai rồi, chuyện trên nhân gian cũng không liên can tới chú nữa, từ đây, các người đã không còn cùng nhau đi cùng một con đường nữa rồi! "
Ngũ Sao Hải vẫn lưu luyến không muốn rời đi, nhưng ông ấy biết rõ, ông và vợ con đã âm dương cách biệt, một lúc sau, dặn dò xong tất cả mọi chuyện trong nhà, liền để Sở Từ làm phép, đi đầu thai.
Sở Từ làm phép cho ông, trừ đi sát khí trên người ông, như vậy, vong hồn của Ngũ Sao Hải có thể đầu thai bình thường, sẽ không vì đột tử ở kiếp này mà kiếp sau có số mệnh bi thảm nữa.
Vợ của Ngũ Sao Hải biết Sở Từ mới thật sự là người lợi hại, đối với cô, ơn nặng như trời biển, còn cố ý lấy tiền dúi cho Sở Từ, mặc kệ Sở Từ ngăn cản thế nào, cũng đều vô dụng.
"Con đã giúp Sao Hải nhà chúng ta, thím cũng không phải không hiểu chuyện, 5 vạn tệ này con cầm lấy đi!"
Nếu Sở Từ nhận thì rất ngại: "Thật sự không cần đâu mà, con cũng không đâu giúp được gì nhiều, tuy rằng, khuyên chú Ngũ một chút để tránh, nhưng chú cũng không nghe, không thay đổi được kết cục của chú, nên tiền này con không nhận đâu."
Vợ Ngũ Sao Hải vẫn cố chấp, Sở Từ liền nói: "Như vầy đi! Thím đem tiền đi ra ngoài quyên góp đi! Như vậy, cũng coi như thay chú Ngũ làm chuyện tốt, chú ấy đầu thai, cũng sẽ thuận lợi đôi chút."
Vợ Ngũ Sao Hải vừa nghe xong, cũng đồng ý.
Mà người vợ này của Ngũ Sao Hải cũng không phải ngồi không, sau đó, bà đi tới nhà Sử đại sư náo loạn một trận, khiến mặt mày Sử đại sư xám xịt, phải xấu hổ mà dẹp tiệm.
Sở Từ lại dùng kỳ môn độn, kết hợp Thiên Nhãn, cuối cùng tính ra được, người giết chết Ngũ Sao Hải, căn bản không ra khỏi thị trấn, chỉ ẩn núp ở trong thôn mà thôi, cô đem vị trí của tên đó nói cho vợ của Ngũ Sao Hải, vợ của Ngũ Sao Hải liền vận dụng quan hệ, tạo áp lực cho cục cảnh sát, rất nhanh liền tóm gọn nghi phạm, nguyên nhân là vì, tên này ở ngoài làm công đã nhiều năm, sau khi về nhà, mới phát hiện vợ hắn có tình nhân, còn vét hết tiền của hắn mà chạy trốn, trong lòng hắn oán hận, lại mất hết tiền, liền nổi lên ý định giết người, đêm đó, vốn dĩ hắn không dự định ra tay, ai ngờ lại thấy Ngũ Sao Hải bước xuống từ xe hơi sang trọng, vừa nhìn liền biết rất có tiền, hắn liền nổi ý đồ xấu xông ra, một dao cứa cổ, giết Ngũ Sao Hải!
Vụ án này chấn động cả thị trấn, khiến tất cả mọi người trong thị trấn không dám ra ngoài vào ban đêm, đặc biệt là không dám đi rút tiền ở ngân hàng kia.
Ngân hàng cũng chịu không ít tổn thất, chạy đôn chạy đáo tìm không ít đại sư về làm phép, nhưng số người đến đó rút tiền đã ít lại càng ít.
-
Ngày mồng một tết, mẹ của ông dượng Sở Từ lại tới nhà náo loạn một chuyến, muốn Sở Ái Liên đưa ra lời giải thích.
Sở Minh Giang cả ngày mệt mỏi, tâm trí quá mệt mỏi, trực tiếp đóng cửa nhà, để người nhà tránh phải chuyện phiền nhiễu, bà lão kia không làm được gì, cuối cùng cũng ảo não đi về.
Lúc này Sở Từ cảm thán, sự hỗn loạn ở nông thôn thật sự không ít phiền nhiễu, thường ngày ở trong thành phố, tuy rằng, khi đoán mệnh cùng gặp phải mấy vụ liên quan đến quỷ, nhưng đa số người dân xung quanh không nhiều chuyện như vậy, ai ngờ về quê một lần, tưởng mỗi ngày đều nhàm chán, nhưng không, mọi thứ cũng khiến cô mệt đến ngất ngư.
Sở Từ đang nghĩ ngợi, liền thấy mấy bà thím trong thôn đứng ở trên lầu cắn hạt dưa tán gẫu, trong lời nói, lâu lâu lại nhắc đến mấy chữ chồn núi.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com