Hôm sau, Sở Từ đi học nhưng lại không gặp Ngu Đường, tan học cô hỏi vài người mới nghe thấy Vương Tuyết Ánh ngồi hàng trước nói nhỏ: “Cậu nói tiểu Ngu Đường hả? Hình như trong nhà cậu ấy có chuyện.”
“Có chuyện?” Sở Từ nhớ lại tướng mạo của Ngu Đường, cô không phát hiện Ngu Đường có tai nạn gì lớn cả.
“Đúng vậy, nghe nói là ba cậu ấy mất.”
Sở Từ nghe vậy liền cau mày.
.....................
Ngu Đường đã từng cho Sở Từ địa chỉ nhà nên Sở Từ dựa theo địa chỉ tìm đến.
Ngu Đường không phải người gốc Thân Thành mà là sau này mới chuyển đến, Sở Từ xem qua tướng mạo của cô, lúc nhỏ cô thường xuyên chuyển nhà theo cha mẹ, cho đến 12 tuổi mới có thể ổn định lại. Năm 12 tuổi ấy gia đình cô chuyển đến Thân Thành.
Tướng mạo của Ngu Đường không có vấn đề gì lớn nhưng cha cô lại đột nhiên qua đời, việc này rất kì quặc nên Sở Từ không thể ngồi yên mặc kệ. Cô bắt xe đi qua, sau 10 phút đến tiểu khu nơi Ngu Đường ở thì Sở Từ đi theo âm sát khí tìm được tòa nhà số 13, vừa nhấc đầu nhìn lên liền thấy cửa nhà treo vải trắng chuyên dụng cho đám tang.
Sở Từ lên thang máy, cửa nhà Ngu Đường mở rộng, có rất nhiều người đi tới đi lui giúp đỡ làm việc. Tháng 10 thời tiết còn rất nóng nhưng Sở Từ đứng ở chỗ cầu thang lại không hề cảm nhận được một chút hơi nóng nào, một trận gió thổi qua khiến sát khí cũng bay theo tới khiến độ ấm lại thấp đi một chút, Sở Từ rất quen thuộc với loại cảm giác này, cô thường đi mộ địa xem phong thủy nên rất hay bị sát khí tới gần người, cảm giác này rất giống cảm giác bị điều hòa thổi thẳng vào người, khiến sự lạnh lẽo thấm vào mỗi lỗ chân lông. May mà Sở Từ có pháp khí hộ thân, âm sát khí bình thường không làm gì được cô.
Sở Từ vừa đi vào liền thấy Ngu Đường mặc một bộ đồ đen ngồi khóc bên mép giường, Sở Từ gọi: “Ngu Đường.”
Thấy Sở Từ, Ngu Đường sửng sốt một lát, nước mắt xông ra: “Sở Từ?”
“Ngu Đường, hôm nay không thấy cậu đi học, tớ hơi lo lắng nên đến thăm cậu.”
Ngu Đường nghe vậy liền khóc, cô ôm eo Sở Từ nói: “Sở Từ, ba tớ đột nhiên chết! Ông ấy đi rất đột ngột! Tớ còn không kịp gặp mặt ông ấy lần cuối nữa, cậu nói ông trời sao lại đối xử với tớ như vậy? Vì sao nhà tớ lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Tớ rất hận bản thân mình, nếu như tối hôm qua tớ không cãi nhau, giận dỗi với ông ấy mà là ngoan ngoãn nghe lời thì tốt biết bao nhiêu!”
Sở Từ vỗ vỗ lưng cô, tuy rằng đã xem quen sinh ly tử biệt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương của Ngu Đường, cô an ủi: “Ngu Đường, đời người luôn có những chuyện chúng ta không thể nắm bắt được, chuyện này không phải là lỗi của cậu, ba cậu sẽ hiểu cho cậu thôi, ông ấy trên trời có linh thiêng cũng sẽ không muốn cậu khổ sở.”
Ngu Đường cúi đầu, vẫn luôn lau nước mắt. Hơn 10 phút sau cô mới dừng khóc, Sở Từ xoa nước mắt trên mặt cô, nhân cơ hội nhìn tướng mạo của Ngu Đường. Cô càng xem càng ngạc nhiên, càng xem mày nhăn càng chặt, trên mặt Ngu Đường có sát khí, cung cha mẹ tối lại, mé bên trái đen ám có vết rạn chứng thực người xảy ra chuyện là cha của cô. Có điều kì quái là sát khí này đang dần dần tan đi, vết rạn cũng có xu thế bị chữa trị, điều này chứng minh cha của Ngu Đường là sẽ không chết.
Thật kì quái!
Một người đã chết hơn nữa chôn cất, sao có thể lại không chết nữa? Sở Từ nghĩ đến một loại khả năng nhưng không dám xác định chắc chắn.
Cô thử hỏi: “Ngu Đường, cậu là người dân tộc Hán hả?”
Ngu Đường sửng sốt lắc đầu: “Không, tớ là người dân tộc X.”
Sở Từ lại cẩn thận hỏi: “Ba cậu là chôn cất hay hỏa táng?”
“Chôn cất.” Ngu Đường nghĩ đến cha, nước mắt lại toát ra tới: “Đã hạ táng rồi, từ nay về sau tớ sẽ không còn cha nữa.”
Sở Từ bấm tay tính thử, sắc mặt ngày càng ngưng trọng, nhưng chuyện này không thể qua loa cho nên cô dùng rất nhiều loại phương pháp để tính toán ngày chết của cha Ngu Đường, tất cả đều ra kết luận ngày chết của ông là 40 năm sau, ông không nên chết vào lúc này.
Sở Từ cầm lấy tay Ngu Đường đang định nói chuyện thì thiên nhãn bỗng mở ra, lúc này cô nhìn thấy một ngôi mộ ở khu hạ táng, sau đó hình ảnh chuyển tới một chiếc quan tài, người trong quan tài đang nằm yên bỗng nhiên mở mắt ra, đó là một người đàn ông trung niên, ông nhận ra mình bị chôn liền khẩn trương kêu to, liên tục cào quan tài nhưng nơi núi rừng hoang vắng như vậy thì làm gì có ai đi qua. Người đàn ông kia liền tuyệt vọng.
Sở Từ nhìn kĩ, người kia không phải là hồn ma mà là người sống! Nói cách khác thì ba của Ngu Đường thật sự không chết!
Chuyện này liên quan đến mạng người, Sở Từ cầm tay Ngu Đường nói: “Ngu Đường, cậu còn nhớ ngày khai giảng tớ nói tớ có thể đoán mệnh không?”
Ngu Đường rưng rưng nước mắt gật đầu, không hiểu tại sao Sở Từ lại hỏi vậy.
“Sư phụ của tớ là Đại sư huyền học nổi tiếng cho nên tớ đoán mệnh còn rất chuẩn, vừa rồi tớ tính cho cậu, ba cậu không có chết, ông ấy có mệnh cách trường thọ, sống đến 90 tuổi không có vấn đề gì.”
Ngu Đường nghe liền cảm thấy quái dị, cô nhìn Sở Từ nói: “Sở Từ, cậu đừng làm tớ sợ, ba tớ vừa hạ táng, cậu nói vậy…”
“Ngu Đường, tin tớ đi!” Sở Từ nhìn chằm chằm cô, nói: “Ba cậu chưa có chết, bây giờ cậu đi tìm mẹ khiến người ta đào mồ lên cứu ông ấy đi, nếu không ba cậu sẽ bị ngộp chết mất.”
Phản ứng đầu tiên của Ngu Đường là sợ hãi, cô không tin tưởng lời nói của Sở Từ: “Không thể nào, ba tớ là bị ngộ độc thức ăn, bác sĩ cũng đã tuyên bố tử vong, nhà tớ cũng dựa theo truyền thống trong tộc để chôn cất, làm sao có thể còn sống chứ?”
Sở Từ biết rất khó để giải thích chuyện này, cũng không có thời gian kéo dài.
“Ngu Đường, người ngộ độc thức ăn cũng có thể hoãn lại đây, trước kia chúng ta xem truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết cậu còn nhớ không? công chúa Bạch Tuyết cũng ăn quả táo có độc, bởi vì quan tài lắc lư nên nhổ độc ra mới sống lại. Chuyện trên thế gian này rất nhiều, không phải là không có khả năng như vậy nha, cho dù cậu không tin tớ cậu cũng nên nghĩ, lỡ đâu chuyện này là thật thì sao? Nếu là thật thì cậu mất đi cha, nhưng cha cậu lại uổng mạng, sau này cậu nhớ tới sẽ rất khổ sở.”
Ngu Đường suy nghĩ một hồi rồi quyết định, cô chạy đến phòng mẹ mình nói việc này cho bà nghe.
Mẹ của Ngu Đường là Vương Ái Vân nghe vậy liền phẫn nộ nhìn Sở Từ: “Hai đứa nói bậy gì đó? Sao có thể chết mà sống lại chứ? Muốn mẹ đi đào mồ cha con lên? Mấy đứa có biết chuyện này không may mắn như thế nào không? Ngu Đường, ba con đã mất, con nên học cách trưởng thành, đừng quậy phá nữa.”
Cuối cùng bà phẫn nộ đuổi hai người ra ngoài. Sở Từ suy nghĩ một lát rồi kéo Ngu Đường đi.
“Sở Từ, chúng ta đi đâu?”
“Đào mồ!”
……….
20 phút sau, hai người bắt xe đến nghĩa trang ở vùng ngoại thành, trời sắp tối, nghĩa trang lại ở vùng ngoại thành, một trận gió thổi qua khiến bóng cây xung quanh lay động như là có người đang đứng đó, Ngu Đường nơm nớp lo sợ cầm xẻng, sợ hãi hỏi.
“Sở Từ, chúng ta làm như vậy là không đúng, sẽ quấy rầy đến ba tớ yên nghỉ.”
“Ba cậu còn chưa chết mà quấy rầy cái gì?” Sở Từ bắt đầu đào, lại thúc giục nói: “Ngu Đường, nhanh lên, đừng lề mề nữa.”
Cứ thế, hai người lén lút đào lên, đào rất lâu mới đào đến quan tài, quan tài bị ghim lại rất khó cạy ra, Sở Từ phải làm một pháp thuật nhỏ mới mở ra được.
Quan tài mở ra, ba của Ngu Đường nhắm mắt nằm ở bên trong. Ngu Đường thấy thế liền ngồi xổm xuống khóc ròng: “Tớ biết ngay đây là chuyện không thể nào mà, ba tớ đã chết rồi sao có thể sống lại được?”
Sở Từ nhìn qua ngón tay ông, ngón tay tái nhợt bây giờ đầy vết máu, kẽ móng tay cũng đầy máu và vụn gỗ, có thể thấy được là thiên nhãn không có sai.
Bỗng nhiên, ba của Ngu Đường mở mắt ra há mồm hô hấp không khí, vừa kinh vừa sợ, mãi cho đến khi xác định là mình thật sự được cứu mới khóc ròng nói: “Ngu Đường!”
Ngu Đường sợ ngây người, một lúc sau mới khóc ôm lấy ông: “Ba…ba không chết thật hả?”
Chờ ba của Ngu Đường là Ngu Lập Tiếu về đến nhà, ông bà của Ngu Đường suýt nữa bị dọa ngất, mẹ của Ngu Đường cũng tưởng rằng mình gặp ma, Ngu Lập Tiếu nhanh chóng kể hết mọi chuyện đã trải qua cho mọi người.
Thì ra ông không có chết, lúc người nhà làm đám tang cho ông ông cũng đã có chút ý thức, cảm giác như đang hôn mê vậy, có thể nghe thấy người khác nói chuyện nhưng mình lại nói không ra lời. Sau đó ông nằm trong quan tài đột nhiên tỉnh lại, biết mình bị chôn liền luôn kêu cứu cào quan tài nhưng nơi đó làm sao có ai nghe được? Chờ không khí trong quan tài loãng ông liền hôn mê, may mà Sở Từ và Ngu Đường đến cứu ông kịp lúc.
Người nhà Ngu gia nghe nói là Sở Từ cứu Ngu Lập Tiếu liền lập tức quỳ xuống, Sở Từ nhanh chóng đem mọi người nâng lên, tuy bối phận của cô cao hơn, là cấp bậc tổ sư bà, nhưng trước mắt cô lại chỉ là một cô bé 17 tuổi, khiến cho các trưởng bối quỳ xuống cô cũng chịu không nổi.
Lúc sau mẹ Ngu Đường lấy ra hai vạn đồng tiền cảm ơn Sở Từ, bà khóc ròng nói: “Sở Từ, đều do trước đó dì không nghe lời con, may mà con vẫn cứu ông ấy, con đã cứu cả nhà dì. Nếu không sau này biết chuyện, cả nhà sẽ tự trách chết mất! Đây là một chút tâm ý của dì, con nhất định phải nhận lấy.”
Ngu Đường cũng thúc giục nói: “Sở Từ, cậu nhận đi, cũng khiến cho người nhà tớ dễ chịu một chút.”
Sở Từ nghe vậy liền cười nhận tiền, tuy Ngu Lập Tiếu vốn không nên chết, nhưng cô trợ giúp vẫn khiến điều đó thay đổi một ít nhân quả, vẫn sẽ bị lọt vào năm tệ tam thiếu, đây là nguyền rủa mỗi người Đại sư huyền học đều không tránh được, cô chỉ có thể cầm tiền làm nhiều việc thiện, tích đức tích phúc cho bản thân mình để hóa giải.
Cô cất tiền vào túi rồi lấy mấy lá bùa ra nói: “Sát khí nhà cậu rất nặng, mấy lá bùa này có thể giúp cậu hóa giải sát khí cũng giúp bác điều trị thân thể.”
Người nhà Ngu Đường đều cao hứng hỏng, vẫn luôn tiễn cô ra khỏi khu nhà.
Chờ cô đi rồi Vương Ái Vân mới hỏi: “Ngu Đường, sao mẹ chưa bao giờ nghe con nói con có bạn học lợi hai như vậy?”
Ngu Đường nghĩ lại cũng rất muốn khóc: “Lúc khai giảng cậu ấy có nói cậu ấy biết đoán mệnh, lúc đó cả lớp còn cười cơ, ai cũng cảm thấy cậu ấy thật hài hước, ai mà ngờ một học sinh cấp 3 lại lợi hại như vậy chứ? Con mà biết sớm thì đã dẫn cậu ấy về tính giúp ba rồi.”
Ngu Lập Tiếu và Vương Ái Vân nhìn nhau, cảm thán nói: “Đúng là sóng sau đè sóng trước nha, cô gái bây giờ thật là khó lường.”
“Đúng rồi Ngu Đường, con chơi có thân với cô ấy không?” Vương Ái Vân lại hỏi.
“Có, cậu ấy ngồi cùng bàn với con, con thường đến nhà cậu ấy mẹ nhớ không? Sở Từ rất biết vẽ truyện tranh, bây giờ con mới hiểu là tại sao cậu ấy lại biết nhiều chuyện về bắt quỷ như vậy nha.”
Vương Ái Vân gật đầu liên tục: “Bạn của con đúng là giỏi nhiều phương diện, lại còn lợi hại như vậy. Con chơi thân với cô ấy cũng là một chuyện may mắn, nếu không thì lần này ba con đã…”
Bọn họ nghĩ tới đây liền rùng mình, nếu không có Sở Từ thì Ngu Lập Tiếu…
Tất cả mọi người không dám nghĩ đến khả năng này.