Lưu Văn Khiên vội vã đến giao lộ cao tốc, vì ngày mai cần ghi hình “Huyền học đại chiến”, Lưu Văn Khiên tới Trung Quốc sớm, ai ngờ vừa tới khách sạn không lâu, nhận được cuộc gọi của Sở Từ, anh ta dựa theo địa chỉ Sở Từ cho, tới nhà Thụy Thụy, xa xa, liền thấy một đám người đứng ở cửa chờ anh, trong đám người này không có ai mang mặt nạ cả, trong lòng Lưu Văn Khiên vui mừng nhảy nhót.
Nghe nói ngay cả người của chương trình cũng không biết bộ mặt thật của Sở đại sư, mọi người đều suy đoán, Sở đại sư có thể là vì quá xấu xí, cho nên mới không muốn lộ diện, nhưng nhìn lại ở đây một chút, ba người phụ nữ, không có ai xấu cả, người đàn bà lớn tuổi, hẳn là mẹ của đứa bé, xem chừng vẫn tính là vừa mắt, còn hai cô gái trẻ tuổi này, ai cũng đều có khả năng, chỉ là cô gái mắt to to bên trái, xem ra không cao như Sở đại sư, vóc dáng thì so với Sở đại sư cũng khác đôi chút, vừa nhìn như vậy thì, Sở đại sư chỉ có thể là cô gái trẻ có tướng mạo tuyệt mỹ, vóc dáng cân đối này sao?
Có thể sao?
Còn trẻ như vậy sao? So với phán đoán của anh còn trẻ hơn, tuy rằng khi nghe giọng nói, đã cảm thấy cô gái trẻ này không thể vượt quá 25 tuổi, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, lại quá nhỏ như vậy! Hẳn là chỉ khoảng chừng 20 tuổi chứ gì? Vóc người cao gầy, chân cũng rất dài, còn có khuôn mặt này. . . Không đúng, anh đã thấy qua gương mặt này ở đâu đó rồi thì phải?
Lưu Văn Khiên nghĩ đến tin đồn trên tạp chí Hương Cảng, ấn bản gần đây nói về nghệ sĩ Trung Quốc: Lục Cảnh Hành, dung mạo của bạn gái anh ta so với cô gái này dường như rất giống.
"Sở. . . Sở đại sư?" vẻ mặt Lưu Văn Khiên khiếp sợ, hỏi.
Sở Từ cười cười, đưa tay nói: "Lưu đại sư, lần đầu gặp mặt."
"Sở đại sư, ngài bao nhiêu tuổi?"
"19."
Lưu Văn Khiên sợ thực sự, sợ đến mức muốn nói cũng nói không được rồi! Thực sự là Sở đại sư! Sở đại sư chỉ là một cô gái rất trẻ tuổi! Mới 19 tuổi! Một cô gái còn trẻ như vậy mà pháp lực lại có thể cao như vậy sao? Lần trước, không tính đến chuyện dự đoán được rủi ro nổ máy bay, còn cho đám lão già bọn họ một bài giảng, mà bài giảng đó, trước giờ, bọn họ đều chưa từng nghe tới, cứ tưởng rằng, hẳn là một đại sư vô cùng cao thâm khó dò, mà tướng mạo hẳn cũng vô cùng xấu xí đến kinh hoàng mới đúng!
Ai ngờ đúng là kinh hoàng, kết quả là, đẹp đến kinh hoàng!
Huyền hoặc rồi! Ảo tưởng rồi!
Thói đời thay đổi rồi! Anh ta già rồi! Tại sao thế giới này càng ngày càng đòi hỏi cao hơn đối với một huyền học đại sư như anh, chỉ là một huyền học đại sư thôi mà, lại mang một khuôn mặt đẹp giống như một người bước ra từ thế giới giải trí, đi làm cái nghề này như vậy, có phải là, có chút quá lãng phí rồi không?
Mắt To vẻ mặt vui mừng, kéo kéo Sở Từ:
"Sở Sở đại đại, làm sao cô quen biết Lưu Văn Khiên đại sư vậy? Anh ta không phải là đại sự trong chương trình “Huyền học đại chiến” sao? Tôi là một fan trung thành của chương trình này đó nha, mà Lưu Văn Khiên đại đại cũng thật sự lợi hại nữa! Đương nhiên, tôi vẫn thần tượng Sở đại sư! Sở đại sư quá lợi hại rồi! Mỗi lần tôi xem ti vi đều sẽ bị mấy lời nói của cô ấy làm cho kinh ngạc."
Sở Từ cười cười, không nói tiếng nào.
-
Lần đầu tiên Sở Từ và Lưu Văn Khiên mặt đối mặt nói chuyện cùng nhau, cô thì đối với Lưu Văn Khiên rất quen thuộc, nhưng đây lại là lần đầu Lưu Văn Khiên nhìn thấy mặt của cô.
"Lưu đại sư, chúng ta trở lại chuyện chính đi!"
Lưu Văn Khiên vẫn đang sợ, nhưng đã chậm rãi tiếp thu hiện thực.
Anh kinh ngạc nói: "Bây giờ cần làm gì?"
Sở Từ cười, đem Thụy Thụy vào trong phòng, cô lấy trâm gài tóc ra, lại tìm dầu vừng, nến, và dùng những thứ này để bắt đầu nghi thức.
"Sở đại sư, ngài tìm dầu vừng và nến là để dẫn hồn phách ra sao?"
"Đúng vậy, Quỷ Hồn đều thích dầu vừng và nến, sau đó tôi đem hai thứ đồ này đốt lên, tiếp tục niệm pháp chiêu hồn, cuối cùng, dựa vào sát khí trên pháp khí để bức hồn phách bức ra!"
"Nhưng tôi không nhìn thấy hồn phách. . . "
Lưu Văn Khiên chưa bao giờ cảm thấy chột dạ đến vậy, làm một thiên sư nổi tiếng, anh ta lại không có Thiên Nhãn, không nhìn thấy Quỷ Hồn!
Nhưng trên thực tế! Anh mới là thiên sư bình thường!
Không bình thường chính là Sở Từ! Sở đại sư à! Trong lòng Lưu Văn Khiên hò hét.
Sở Từ nghe vậy, cười cợt, đem bùa chú đốt thành tro kề sát ấn đường của anh ta, lại vẽ mấy lần tại ấn đường của anh, lập tức, Lưu Văn Khiên chỉ cảm thấy trong đôi mắt hơi toả nhiệt, bỗng nhiên, anh nhìn thấy một con quỷ treo cổ rũ xuống từ trần nhà, đối diện trước mắt Lưu Văn Khiên, còn đưa tay quơ quơ trước mắt anh.
Lưu Văn Khiên bị doạ, miệng mở lớn.
"Thấy không? Thấy không hả? Hương Cảng thiên sư à, chuyện gì xảy ra vậy? Ngay cả Thiên Nhãn cũng không có. . ."
Lưu Văn Khiên tức giận, nói: "Đừng có mà hiện ra trước mắt tôi có được không? Nguyên quán của tôi là ở Trung Quốc! Trung Quốc nha!"
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!" Sở Từ cười nói: "Như vậy là ngài thấy rồi, Lưu thiên sư, ngài sẽ có Thiên Nhãn trong một lúc, hi vọng ngài sẽ giúp tôi trấn thủ tại căn phòng này!"
Lưu Văn Khiên gật đầu, cầm pháp khí đứng bên cạnh cửa theo chỉ đạo của Sở Từ, thay Sở Từ trấn áp tại vị trí quan trọng nhất của Bát quái trận.
Ngay sau đó, Sở Từ bắt đầu làm.
Một cơn gió thổi qua, dầu vừng và ngọn lửa trái phải lay động, quang ảnh lay động.
Sở Từ cau mày, cầm lấy sư đao, nâng qua đỉnh đầu, mạnh mẽ bổ về phía Thụy Thụy, Thụy Thụy theo bản năng nhắm mắt lại.
Sư đao đối với con người sẽ không gây thương tổn, nhưng sát khí đối với Quỷ Hồn rất uy lực, Sở Từ niệm chiêu hồn chú càng lúc càng nhanh, hồn phách Thụy Thụy bắt đầu liên tục lay động, Sở Từ thấy thế, lại bổ một đao xuống, chấn động lần này, khiến ba hồn bảy vía từ trong cơ thể Thụy Thụy chạy ra.
Sở Từ cau mày, nhìn chằm chằm một phòng này đầy “Thụy Thụy”, lập tức bắt lấy một cái, Sở Từ dùng pháp khí gõ mấy lần trên đỉnh đầu Thụy Thụy này, Thụy Thụy này hô to một tiếng, ôm Thiên Nhãn, Sở Từ nhìn lại, thấy Thiên Nhãn của nó đã đóng rồi!
Sở Từ thở phào nhẹ nhõm, cứ như vậy, chỉ cần lần lượt đóng tất cả Thiên Nhãn của từng cái ba hồn bảy vía của Thụy Thụy, sau đó đem hồn phách đưa trở về là được, nghĩ tới đây Sở Từ lại bắt cái Thụy Thụy thứ hai. . . Thật vất vả, Sở Từ đã đóng được hai hồn và năm phách, đang muốn đóng Thiên Nhãn của hồn phách kế tiếp, ai ngờ, bỗng nhiên một tiếng "Đùng" vang lên, ngoài phòng truyền đến một trận sấm.
Sở Từ cau mày, đã thấy tiếng sấm liên tiếp truyền đến.
Cô nhìn về phía ba hồn bảy vía của Thụy Thụy, thấy ba hồn bảy vía đều ôm đầu chạy tán loạn, chắc chắn là sợ hãi rồi.
Ngay sau đó, Thụy Thụy cũng kinh ngạc một chút, mặt mày bất an nằm ở trên giường, Sở Từ cau mày:
"Lưu đại sư, coi chừng lối vào, chớ để hồn phách chạy mất!"
Ba hồn bảy vía luôn luôn sống nhờ bên trong cơ thể người, nhưng ba hồn bảy vía từ trước đến giờ rất khó khống chế, một khi gặp được cơ hội, chắc chắn sẽ phải tìm cơ hội thoát khỏi thân thể người, Sở Từ vẫn lo lắng khống chế không được ba hồn bảy vía, ai ngờ chuyện vốn lo lắng vẫn phát sinh.
Cô tính toán trăm vạn lần, vẫn không tính nổi, lần này lại có một trận sấm mùa xuân!
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com