Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 327 - Chương 327 - Hội Ngộ Cố Nhân

Chương 327 - Hội Ngộ Cố Nhân
Chương 327 - Hội Ngộ Cố Nhân

Lục Cảnh Hành khoác khăn tắm lên người, chân bước lên bờ, từ góc độ của Sở Từ mà nhìn, chỉ thấy vóc dáng anh rất cao, so với trước đây đã khác rất nhiều, không còn gầy gò suy yếu nữa, trải qua mấy tháng rèn luyện, mỗi một tấc bắp thịt trên người anh đều có đường nét rất rất hoàn mỹ, trông gầy, nhưng cũng vừa vặn chỉ toàn là cơ bắp, cảm giác khi sờ vào cũng rất ổn, nước bám ở đằng sau nhỏ giọt, càng lộ vẻ gợi cảm khủng khiếp! Sở Từ bất giác bĩu môi, cô bưng ly rượu vang nhấp một miếng.

Uống một ngụm rượu xong, Sở Từ nhất thời cau mày.

Chỉ cảm thấy cánh tay đang mang Kapala bỗng nhiên lay động, cái vòng tay này đúng là không tầm thường, Sở Từ đã dùng pháp lực của mình chèn ép nó, cũng có hiệu quả rồi, nhưng không biết sao bây giờ, vòng tay này lại lay động kịch liệt vậy, âm sát khí trên vòng tay không ngừng cuồn cuộn truyền ra, khiến xung quanh cổ tay Sở Từ, đều đã biến thành màu đen.

"Chuyện quái gì!"

Theo bản năng, Sở Từ muốn cởi vòng tay ra, nhưng cái vòng tay này giống như đang đối nghịch giống với cô vậy, không cách nào thoát được, Sở Từ có loại dự cảm xấu, cô lập tức niệm chú, lại lấy sư đao ra, hướng về cánh tay mình mạnh mẽ bổ xuống, Kapala chịu không nổi uy hiếp, đột nhiên buông ra, Sở Từ nhân cơ hội đó, dùng bùa bao vây vòng tay lại, dùng hết sức ném nó vào trong núi!

Vốn dĩ cô đang muốn tìm cách giam giữ vòng tay lại, nên mới dùng cơ thể trấn áp vòng tay để sau này diệt trừ nó, ai ngờ, không chờ cô tìm ra cách, trong phòng truyền đến một tiếng động kỳ lạ. Giống như là tiếng Lục Cảnh Hành gào.

Sở Từ sợ hết hồn, mở cửa chạy đến, cô vội la lên: "Lục Cảnh Hành, anh làm sao đó?"

Tiếng gào của Lục Cảnh Hành liên tục truyền đến, nghe rất đau đớn, Sở Từ đang muốn mở cửa, đã thấy cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Lục Cảnh Hành mặc quần áo tử tế đi ra.

Vẫn là dáng dấp trước đây của anh, vẫn là khuôn mặt cô quen thuộc, vẫn là vóc người cô biết, anh trông vẫn giống trước kia như đúc, nhưng theo bản năng của Sở Từ, cô cảm thấy, anh không phải Lục Cảnh Hành! Ánh mắt của anh, vẻ mặt, động tác! Đến cả tần suất hô hấp của anh, đều không phải Lục Cảnh Hành! Âm thanh bước đi của anh lại càng không phải là thứ mà cô quen thuộc!

Sở Từ cảnh giác lùi về sau một bước.

"Anh là ai? Là quỷ hay người? Tại sao anh lại chiếm lấy cơ thể Lục Cảnh Hành?"

Từ trước đến giờ, đối với những chuyện khiến cô lo lắng, cô thường sẽ một mạch hỏi rất nhiều, nhưng để nói người trước mắt này là quỷ, thì trên người anh ta lại không có bất kỳ âm sát khí nào, Sở Từ càng không thấy rõ dáng vẻ của tên quỷ này, nhưng nếu nói anh ta là người, thì anh ta lại không phải Lục Cảnh Hành!

Bỗng nhiên, khóe môi Lục Cảnh Hành cong lên, ngậm lấy một tia cười khinh bỉ, mở miệng nói chuyện hình như có chút hững hờ, nhưng lại mang theo một loại âm trầm không nói ra được, khiến người ta cảm thấy sau lưng rét run.

"Sở Từ, đã lâu không gặp!"

Giọng anh ta vẫn là giọng của Lục Cảnh Hành, nhưng âm thanh này lại khiến Sở Từ chợt nhớ tới rất nhiều chuyện, tại sao lại như vậy? Rõ ràng là một người, nhưng lại khiến Sở Từ nghĩ đến những chuyện từ ngàn năm trước, khi đó, cô cùng đại pháp sư tuân lệnh hoàng thượng, nhưng đại sư lại lén lút kết bè kết đảng tiêu diệt ngược lại, cuối cùng còn thành lập tà giáo, Sở Từ không thích ông ta làm như vậy, đã đấu phá cùng ông, đạo pháp của đại pháp sư cao thâm, dù có là Sở Từ cũng không có niềm tin sẽ thắng được, ngày đó, bọn họ ở trên tế đàn, chờ đợi đến đúng thời điểm mới ra tay, cuối cùng, Sở Từ thắng đại pháp sư hiểm ác, cô dùng trâm cài tóc đâm vào ngực đại pháp sư, nhưng cô cũng không chiếm được ưu thế, ngược lại, đại pháp sư cũng dùng sát bảo kiếm đâm vào ngực của cô, hai người cứ như vậy, không ai chịu thua ai.

Vốn dĩ, đại pháp sư bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng sao Sở Từ có thể để ông ta thoát được chứ? Lúc đó, cô lôi ông ta, từ trên tế đàn, cùng lao xuống phía dưới cách mấy chục mét, ông ta đập trúng tảng đá, chết.

Tuy là khốc liệt, nhưng tốt hay xấu đều cũng đã có thể giết chết ông ta rồi!

Xem ra cũng không chết vô ích!

Nhưng trước khi đại pháp sư chết, cô đã không quay lại nhìn ông.

Ông ta mấp máy môi gửi lời nhắn tới cô: "Chúng ta sẽ còn gặp lại!"

-

Chẳng biết vì sao, Sở Từ chợt nhớ tới những việc này, cô lùi về sau một bước, không thể tin được, cau mày hỏi:

"Đại pháp sư?"

Lục Cảnh Hành bỗng nhiên trầm giọng, nở nụ cười, anh đi thẳng tới ghế salông, ngồi xuống.

"Sở Từ à, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như vậy, thông minh đến mức làm ta chán ghét. "

Thấy anh thừa nhận, Sở Từ chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, đúng vậy, sao cô lại dễ dàng thả lỏng cảnh giác như vậy chứ, cô cho rằng cô vượt thời gian đến được đây rồi, nhất định có thể bình yên cả đời như vậy sao, nhưng cô đã quên mất, đại pháp sư này thích nhất là thù dai, ông ta không tin lời nói, không tin thiện, không tin phép thuật, không tin Vua, chỉ tin chính mình!

Ông ta sống cả một đời chỉ vì niềm vui của chính mình, do đó ông ta muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, thậm chí, ông ta còn không quan tâm đến sống và chết, nhưng ông ta không muốn làm cho cô vui mừng.

Đúng vậy, ông ta luôn luôn như vậy, kiếp trước có người muốn giết ông ta, sau khi ông ta biết, đương nhiên lại phái người đi dạy người đó, khiến người đó trở nên cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức ngang hàng với ông ta, đến một lúc sẽ nghĩ đến chuyện báo thù, rất nhiều người phản ông ta, lúc này, đại pháp sư sẽ nói bóng, nói gió:

"Đồ đệ à, ngươi thực là hư hỏng! Sư phụ dạy ngươi 15 năm, ngươi lại muốn giết sư phụ sao?"

Nói cách khác, ông ta chính là loại người thích làm ra vẻ sư phụ, dạy người kia 15 năm, một lòng dạy đối phương đi giết ông ta, đến cuối cùng, ông ta dễ dàng vạch trần chuyện đó, để tín ngưỡng của người kia, người trước nay đều nghĩ ông ta chưa từng hoài nghi mình, đổ nát trong nháy mắt, khi trong lòng một người không còn niềm tin, sẽ trở nên rất dễ dàng bị hạ gục, dù sao cũng là đại pháp sư dạy dỗ đồ đệ, đại pháp sư hiểu rất rõ người đó, chỉ cần ra vài chiêu, cuối cùng, người kia chắc chắn vẫn sẽ chết mà thôi, Sở Từ biết người kia không nên chết dễ dàng như vậy, nhưng, chỉ sợ là trong nháy mắt, khi người đó biết đại pháp sư chính là sư phụ bấy lâu của mình, thì trái tim đã chết rồi.

Sở Từ vẫn biết tính cách của ông ta, cho nên cô đối với đại pháp sư mà nói, không thể nói chính xác là thích hay ghét được, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, ông ta muốn xây dựng tà giáo, dùng tà giáo phổ cập cho tất cả dân chúng, muốn biến quốc gia thành quốc gia chỉ tin tà giáo, dùng giáo để khống chế tất cả, những thứ này khiến Sở Từ không thể nhẫn nhịn, cho nên cô đã ra tay.

Cô giết ông ta.

Tuy rằng, ông ta cũng giết cô, nhưng điều này chẳng là gì cả, đại pháp sư này thù rất dai, mưu mô, phỏng chừng ông ta sẽ quên chuyện mình giết cô, nhưng sẽ luôn nhớ rõ một điều, mình bị Sở Từ giết.

Quả nhiên.

"Sở Từ à, nhiều năm không gặp như vậy, dung mạo ngươi cũng thay đổi rồi nhỉ, nhưng ngươi vẫn là người như ngày xưa. . ." ông ta cầm ly rượu vang, uống một hớp, rồi chà chà lắc đầu: "Cũng vẫn dối trá như thế! Giúp người đoán mệnh, giúp người xem tướng, giúp người bắt quỷ, người giàu cũng giúp, người nghèo cũng giúp, ta nên nói như thế nào cho hay đây nhỉ?"

Sở Từ không lên tiếng.

Phía sau lưng cô lạnh run.

Đại pháp sư đương nhiên biết tất cả mọi chuyện sau khi cô sống lại, nói cách khác, ông ta vẫn luôn quan sát cô sao? Ông ta ẩn nấp trong bóng tối nhiều năm như vậy sao? Bắt đầu từ khi nào chứ? Từ lúc cô sống lại ở thời đại này sao? Hay là nên nói, chuyện cô vượt thời gian, từ đầu tới đuôi, đều là ông ta một tay chủ đạo sao?

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment