Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 35 - Chương 35 - Đồ Cổ

Chương 35 - Đồ cổ
Chương 35 - Đồ cổ

Ngay từ học kì 1 thì việc học của cao tam đã rất khẩn trương, như lão sư đã từng nói, trong cuộc đời của mỗi người rất ít khi cần phải phấn đấu toàn bộ sức lực để giao tranh như khi thi đại học, cho nên phải đầu nhập toàn bộ tinh thần vào đó. Lớp của Sở Từ tuy không phải là lớp chọn nhưng không khí học tập lại rất tốt, các giáo viên cũng hiền hòa, lớp học như vậy khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, giống như những gì Sở Từ đã đoán trước.

Tiến độ của lớp 8 nhanh hơn so với những lớp khác, vừa mới giữa tháng 9 các lão sư đã lo ôn tập chuẩn bị nghênh đón lần kiểm tra đầu tiên, mấy ngày nay Sở Từ thậm chí còn không có thời gian dậy sớm tu luyện mà phải đổi thành dậy sớm ôn bài, thành tích của Sở Từ khá cân đối, không có môn nào đặc biệt tốt cũng không có môn nào kém, lúc ban đầu cô còn tưởng mình đủ khả năng để đối phó với kì thi đại học, ai ngờ mới chuyển trường mấy ngày cô đã phát hiện tiếng Anh mình theo không kịp các bạn, có lẽ thành tích lúc kiểm tra của cô không kém nhưng đến khi nói cô mới phát hiện khẩu ngữ của các bạn trong lớp đều rất tốt, nghe nói là từ nhỏ đã được học với người nước ngoài nên cô rõ ràng kém hơn rất nhiều, bởi vậy cô bắt đầu tập trung vào tiếng Anh nhiều hơn các môn khác.

Cuối tuần Sở Từ đi mua một cái di động mới, loại di động này có thể lưu mấy file nghe tiếng Anh vào, cũng có thể tùy lúc xem video tiếng Anh, còn có thể chơi Weibo, vô cùng tiện lợi. Thanh toán tiền xong Sở Từ liền ra ngồi ở trạm xe bus chờ xe về nhà.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới, Sở Từ theo thói quen liếc mắt nhìn hắn một cái, người này diện mạo tàm tạm, không cao không thấp, tuổi hẳn là chưa đến 40, trên người hắn dính chút âm sát khí, đầu ngón tay cũng có một ít sát khí nhàn nhạt, mà ở xã hội hiện đại, thứ mang theo âm sát khí nhiều nhất chính là đồ cổ, người này tám chín phần mười là kinh doanh mặt hàng này.

Hắn ta vẫn luôn gọi điện thoại: “Cái gì? Đám hàng này vẫn chưa tới? Việc tôi khiến cậu liên hệ cậu làm như thế nào rồi? Nếu là tin được thì nhập hàng từ bọn họ luôn đi. Mạo hiểm? Phạm pháp? Ai không biết cơ chứ? Nhưng tôi phải làm sao bây giờ? Mẹ nó tôi buôn bán thành thật thì được kết quả là nghèo không một xu dính túi, người ta làm việc gạt người buôn lậu thì lại phát đại tài, cậu khiến tôi làm sao mà chịu nổi? Dù thế nào cũng phải làm phê hàng này đến tay. Không nói nữa, tuần này cậu đi theo tôi một chuyến.”

Sở Từ nhìn hắn một cái, tướng mạo hắn ta ban đầu còn tạm được, là một người thành thật bổn phận, làm buôn bán không lừa già dối trẻ, tuy không kiếm được rất nhiều nhưng cũng không có tai nạn quá lớn, nhưng từ khi hắn ta quyết định mua đồ cổ từ mấy kẻ trộm mộ thì tướng mạo hắn đã thay đổi, tuy điều này rất nhỏ bé nhưng cũng đủ để thay đổi toàn bộ vận thế của hắn.

Hắn nhéo nhéo eo, đi tới đi lui một lúc rồi bực bội: “Thật nên tìm ông thầy bói nào tính tính một chút, gần đây làm gì mà xui xẻo như vậy. Đừng ép tôi, nếu không tôi liền…”

Hắn nói quá lớn nên những người khác theo bản năng mà né tránh, rất nhanh trong trạm xe chỉ còn hắn cùng Sở Từ hai người.

Một lát sau, hắn ngồi vào bên cạnh Sở Từ, Sở Từ cười, đây có lẽ là duyên phận đi? Cô nhìn hắn, nhắc nhở: “Tiên sinh, nghĩ sai thì sẽ hỏng hết, mệnh cách của ông sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, một khi thay đổi sẽ rất khó trở về quỹ đạo, nhân sinh làm gì nhất định phải cầu phú quý đâu? Bình an là phúc.”

Người đàn ông kia nghe vậy liền nhíu mày: “Cô bé nói cái gì đó? Cái gì bình an là phúc? Tôi làm chuyện tốt cả đời cuối cùng nghèo không một xu dính túi, còn cửa hàng đối diện nhà tôi thì sao? Bán đồ giả bán đến có thể mua vài căn biệt thự ở thành phố, cô nói làm sao lòng tôi cân bằng được?”

Sở Từ cười chớp mắt: “Ông chỉ nhìn thấy người ta kiếm được nhiều tiền lại không nhìn thấy những mặt không hoàn mỹ của họ, tóm lại, tôi chỉ nói như thế thôi, mặc kệ cuối cùng ông chọn lựa như thế nào đều phải nhớ kĩ, hễ ông có ý xấu sẽ rất nhanh bị hao tiền, hơn nữa là một số tiền lớn.”

Cao Bằng sửng sốt, lại ngẩng đầu lên thì cô bé kia đã đi rồi, hắn cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm một cô bé cũng bày đặt học người ta ra ngoài đoán mệnh, cũng không soi gương xem mình có bộ dáng của Đại sư hay không! Người ta ai mà không ăn mặc tây trang đầy đủ, còn phải bấm tay tính toán? Cô bé này lại chỉ nhìn hắn một cái liền nói như vậy, nghĩ Cao Bằng hắn là đồ ngốc sao?

……………..

Khó được cuối tuần Sở Từ dậy sớm, Sở Châu cũng ở nhà, vừa hơn 6 giờ hắn đã xuống lầu. Sở Từ nhìn Sở Châu, hắn đang xách theo một túi giấy tờ, mặc tây trang phẳng phiu nhìn đẹp trai ngời ngời, có một người anh đẹp trai như vậy sau này sẽ rất khó tìm người yêu đây, so với anh của mình thì nội vẻ ngoài thôi cũng đã rất khó vượt qua rồi, miễn bàn còn có thực lực.

“Anh dậy sớm vậy?”

Sở Châu thấy em gái, khuôn mặt lãnh đạm xuất hiện một nụ cười: “Anh phải đi bàn chuyện làm ăn.”

Sở Từ nhìn hắn một cái rồi cười: “Vậy em chúc mừng anh trước nha, mặt mày anh hồng hào như vậy, vừa thấy là biết đơn hàng này có thể thành công.”

Ai cũng thích nghe lời hay, Sở Châu cũng vậy, anh nghe xong liền cười: “Thành công anh mời em ăn tiệc.”

“Được ạ.”

Sở Từ gói cơm sáng cho Sở Châu mang lên công ty ăn, lúc sau cô xử lý sân, sân nhà Sở gia rất lớn nhưng tiếc là Điền Tam Thải không biết cách xử lý, tuy bà cũng trồng hoa nhưng chỉ đem hoa trồng trong mấy cái bồn rất xấu, rõ ràng là một căn nhà dân rất đẹp, hoàn toàn có thể chế tạo thành loại phong cách tươi mát như trong phim truyền hình thế mà bà lại có thể biến nó thành phong cách nông thôn, Sở Từ thật sự chịu không nổi.

Cô đang tỉa lại một số cành hoa thì chợt thấy một chậu tường vi đang tản ra hắc khí, cô đào ra mới phát hiện bộ rễ của nó lớn khác thường, nên đổi bồn. Cô tìm một cái chậu hoa lớn thay vào, chỉ lát sau hắc khí trên người tường vi liền biến mất.

Sở Từ cảm thấy hoa viên vẫn còn quá trống vắng, khi nào rảnh phải mua thêm cây bỏ vào mới được.

Làm xong cô liền ra ngoài tu luyện, mới đi vài bước liền thấy Lục Cảnh Hành đứng ở ven đường, anh ta đã không cần ngồi xe lăn nữa, trừ bỏ hơi gầy thì không khác gì người bình thường.

“Lục tiên sinh?”

“Cô Sở.” Lục Cảnh Hành nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.

Sở Từ cười: “Anh ra ngoài rèn luyện sao?”

“Ừm, sẵn dẫn chó ra ngoài chơi một chút.” Lục Cảnh Hành vuốt đầu chó với vẻ mặt cưng chiều.

Chó của Lục Cảnh Hành là một con chó giống Alaska, nó có một cái tên rất oai hùng là Lục Bích Trì, ngay cả Sở Từ cũng biết đến nó thì có thể biết con chó này nổi tiếng đến mức nào. Con chó này nổi tiếng trừ bỏ vì nó là chó của Lục Cảnh Hành thì còn vì vẻ ngoài của nó rất buồn cười, nó có một đôi mắt hình tam giác, dưới mắt còn có một vòng lông màu đen, nhìn người cứ như đang trừng người ta vậy, có một loại khôi hài tự nhiên.

Nhờ vậy mà trên mạng có một đống lớn gif có liên quan đến nó, xứng với mấy câu “Nhìn cái gì mà nhìn?Nhìn nữa cắn bây giờ!”; “Cuộc sống của chó cũng rất ưu thương!”; “Đừng nói chuyện, hôn em đi.”; “Anh có bị ngốc hay không vậy?”… Dân mạng khi nói chuyện rất thích gửi kèm mấy cái gif của nó. Trước khi Lục Cảnh Hành bị tai nạn thì nhân khí của nó rất cao, tiếc là sau đó Lục Cảnh Hành bị công ty quản lý bôi đen thương tích đầy mình, chủ nhân lại hôn mê mấy tháng khiến nó gần đây không có lộ mặt.

Lục Bích Trì ngồi dưới đất bắt đầu trừng Sở Từ.

Sở Từ cười: “Chó anh nuôi béo thật.”

Lục Cảnh Hành nói: “Trong thời gian tôi hôn mê, nó vẫn luôn được Chị Chu chăm sóc, có lẽ chị ấy sợ nuôi nó gầy sẽ bị trách cứ nên chăm rất kĩ, chưa đến bốn tháng đã béo lên một vòng lớn, hôm qua đi kiểm tra sức khỏe bác sĩ còn bảo tôi phải giảm béo cho nó, nên hôm nay tôi mới dẫn nó ra ngoài rèn luyện đây.”

Con chó kia rất thích quấn quít lấy Sở Từ, cô đi đến đâu nó liền theo đến đó, còn theo tới tận WC nữ, Sở Từ bật cười nói: “Chó nhà anh thật đặc biệt.”

“Có thể là do lâu lắm không ra cửa nên quá hưng phấn, xem ra về sau thôi phải thường xuyên dẫn nó ra ngoài hơn.”

Lúc sau con chó này vẫn thi hành chính sách quấn quít hoàn toàn không cho Sở Từ không gian riêng, khiến Sở Từ đành phải cùng Lục Cảnh Hành dẫn nó đi dạo.

Đường lên núi lúc sáng sớm, một nam một nữ cùng dẫn theo một con chó, nhìn kĩ thì thấy người nam và con chó đi rất chậm, người nữ đi nhanh hơn, nhìn qua có vẻ giống người nữ đang dắt bạn trai và chó đi dạo vậy.

…………..

Cùng lúc đó ở biệt thự Lục gia, Lục Cảnh Hàn nghi hoặc hỏi: “Lão tam đâu rồi?”

“Dẫn chó đi dạo rồi.” Hàn Tuệ Mẫn cười nói. Sau khi con trai tỉnh lại bà cảm thấy cuộc sống mình đang sáng lên, nhìn cái gì cũng thấy vui.

“Dẫn chó đi dạo? Lục Bích Trì kia gặp được người đẹp nào liền dính lấy người đó lão tam còn dám mang nó ra ngoài? Cẩn thận người ta kiện nó quấy rối mất.”

“Cũng đúng.” Hàn Tuệ Mẫn nhìn ngoài cửa sổ “Tật xấu thích người đẹp này của Lục Bích Trì là phải chữa trị, trước kia Cảnh Hành còn rất ghét bỏ nó, sao hôm nay lại cần mẫn như vậy?

…………………….

Cuối tuần, Sở Từ làm bài tập xong liền đi tản bộ. Vừa đi được vài bước liền nghe có người hô.

“Đại sư! Đại sư!”

Sở Từ quay đầu lại thì thấy là người đàn ông cô gặp ở trạm xe bus mấy hôm trước.

“Đại sư! Cuối cùng tôi cũng tìm được ngài.” Cao Bằng gấp đến mức toát mồ hôi.

Sở Từ nhướn mày nhìn hắn: “Làm sao ông tìm được tôi?”

Cao Bằng giải thích: “Hôm đó tôi thấy ngài ngồi xe bus, này không, vì tìm ngài tôi phải đi dọc theo lộ trình xe tới tới lui lui tìm, tìm một tuần mới rốt cục tìm được ngài.”

Sở Từ không nói gì chỉ nhìn hắn chằm chằm, Cao Bằng thấy thế cười khổ: “Đại sư, ngài thật lợi hại, hôm đó lời ngài nói tất cả đều chuẩn, tôi thật sự bị tổn thất một số tiền lớn.”

“Ừ?” Sở Từ nhướn mày.

Một khi đã như vậy có nghĩa là Cao Bằng đã nảy lòng tham, quyết định không đi đường đúng đắn. Cuộc đời này Sở Từ hận nhất mấy kẻ trộm mộ, đám người này luôn khiến cho mộ địa của lão tổ tông lưu lại trở nên bừa bãi không còn hình dáng gì, vì ích lợi cá nhân thậm chí còn dùng thuốc nổ để trộm mộ khiến công tác khảo cổ gặp rất nhiều phiền toái, đây là loại người Sở Từ khinh thường nhất.

Thấy thần sắc lãnh đạm của cô, Cao Bằng lập tức nhận sai nói: “Đại sư, đều là do tôi nảy lòng tham muốn kiếm tiền, khiến cho người nhà sinh hoạt càng tốt hơn, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tôi tìm kẻ trộm mộ hợp tác, ai ngờ lại bị bọn họ lừa dối.”

Bình Luận (0)
Comment