Đêm đó Sở Từ vừa tan học liền thấy cả nhà Lục Cảnh Thần đang đứng chờ cô.
“Sở đại sư, thật là cảm ơn cô, hôm nay Cảnh Thần gặp phải người nhà bệnh nhân gây chuyện, nếu không nhờ bùa hộ mệnh của cô thì hôm nay hắn không chết cũng phải nằm vài tháng rồi.” Hàn Tuệ Mẫn kích động nói.
Cũng là kì quái, gần đây Lục gia thật không yên ổn, người nhà liên tiếp xảy ra chuyện.
Sở Từ mỉm cười hỏi: “Không có gì đâu, người gây chuyện thế nào rồi?”
Lục Cảnh Thần nói: “Vợ của người kia chết lúc sinh con, trước kia đã đến bệnh viện đòi bồi thường nhiều lần, đòi không được giá cao liền đến gây chuyện, tôi nghe bác sĩ Vương nói vợ gã ra khó sinh cần sinh mổ nhưng gã chết sống không đồng ý, nói là bệnh viện lừa tiền nên không chịu ký giấy đồng ý. Bác sĩ Vương đành phải tiếp tục đỡ đẻ, sau đó vợ gã xuất huyết nhiều, bác sĩ Vương tìm gã muốn kí giấy để giải phẫu, ai ngờ người đàn ông kia không chờ ở ngoài mà đi đâu mất, hơn một tiếng sau mới quay lại, nghe nói là chờ lâu quá đói nên đi ăn cơm và uống ít rượu, gã nhất quyết không kí tên, vợ gã cũng chết trên bàn giải phẫu.”
Sở Từ cạn lời, người này cũng đủ ác độc, vợ gã sinh con khiến gã chờ đến đói? Nếu thật sự để ý vợ con thì trước kia làm cái gì? Đến bệnh viện quậy phá cũng chỉ vì đòi bồi thường mà thôi.
Người Lục gia vô cùng cảm kích muốn cảm ơn Sở Từ nhưng lại bị cô từ chối.
“Cầm đi làm việc thiện đi.” Sở Từ nói.
……………….
Sau mấy ngày, Sở Từ một lòng chuẩn bị cho cuộc thi tháng, gần đến cuộc thi, các bạn học đều trở nên khẩn trương, kiểm tra xong sẽ tiến hành xếp hạng toàn khối, thi không tốt sẽ bị lão sư gọi đi nói chuyện nhân sinh, không ai muốn chuyện này xảy ra nên mọi người đều dốc hết sức muốn thi được thành tích tốt.
Sở Từ đang đọc tiếng Anh thì thấy Ngu Đường lấy sách che miệng lại, thấp giọng hỏi:
“Sở Từ, cậu có thấy Trần Thiến Thiến và Vương Tiêu kì quái chỗ nào không?”
“Kì quái á?” Sở Từ rất ít khi chú ý người khác nên không hiểu Ngu Đường nói vậy là có ý gì.
“Đúng vậy, gần đây các cậu ấy rất kì lạ, tớ cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy tính tình các cậu ấy biến hóa rất lớn, hệt như biến thành người khác vậy đó.”
Sở Từ nhìn về phía mấy người nữ sinh mà Ngu Đường nói đến, từ lần trước dạo phố cùng nhau sau cô cũng không giao lưu nhiều với bọn họ nên không có phát hiện mấy người kia có gì khác lạ cả.
“Sở Từ, cậu nhìn kĩ đi, biểu tình các cậu ấy rất khác.”
Sở Từ nhìn kĩ lại, hình như Trần Thiến Thiến và Vương Tiêu gầy hơn so với lúc trước, mắt vô thần, gò má hóp lại, tinh thần thì uể oải. Bây giờ đang là giờ tự học, tuy rằng cũng có học sinh khác đang ngủ gật nhưng trạng thái của hai cô ấy hoàn toàn không giống như là đang ngủ mà là như bị người khác hút đi tinh khí vậy. Bị hút tinh khí? Sở Từ nhíu mày, cũng có người trong quá trình tu luyện sẽ hấp thu tinh khí của người khác để tu luyện.
Những vật có linh khí trong thiên nhiên đều sẽ có tinh khí, mỗi ngày Sở Từ đều sẽ hấp thu tinh khí nhật nguyệt từ cỏ cây núi sông để trợ giúp tu luyện, nhưng hấp thu tinh khí từ tự nhiên luôn chậm hơn, vả lại cũng không phải ai cũng có khả năng đem loại tinh khí này hóa thành của mình để sử dụng, so với cỏ cây thì tinh khí của con người là sung túc nhất, dương khí âm khí đều có, vì thế có những người muốn đi lối tắt sẽ hấp thu trực tiếp từ cơ thể con người.
Tinh khí là căn bản của con người, là vật chất để chống đỡ người tồn tại. Người bị hấp thu tinh khí lúc ban đầu sẽ không có cảm giác gì quá lớn, chỉ thấy đầu óc lơ mơ nặng nề, mơ màng muốn ngủ, mỗi ngày đều không có tinh thần. Bệnh trạng này giống như người thức đêm, nhưng về sau tinh khí bị hấp thu nhiều thân thể sẽ bắt đầu thiếu hụt cho đến khi hỏng mất.
“Sở Từ, cậu thấy thế nào?” Ngu Đường hỏi nhỏ.
“Còn khó nói lắm.”
Sau khi tan học, Sở Từ đi đến bàn học của hai cô gái nhìn kĩ sắc mặt của hai người, sắc mặt của hai cô tái nhợt, cả người mệt mỏi thật giống như bị người hút đi tinh khí, nhưng mà trên người hai cô không có âm sát khí, cũng không bị trận pháp vây khốn, không có khả năng phát sinh chuyện như vậy.
“Hai cậu có đem sinh thần bát tự hay tóc của mình cho người khác không?” Sở Từ hỏi.
Trần Thiến Thiến lắc đầu: “Tớ còn không biết sinh thần bát tự là cái gì nữa ấy, sinh nhật tớ chỉ dùng lịch dương thôi.”
“Đúng vậy, còn tóc thì…Bây giờ là mùa thu, tóc tớ mỗi ngày rụng một nắm, quét đường cái coi chừng còn có tóc của tớ nữa ấy.” Vương Tiêu nói.
Hai người rất khó hiểu: “Sở Từ, cậu hỏi chuyện này làm gì?” Sở Từ không lên tiếng, Ngu Đường khẩn trương nhìn chằm chằm cô sau đó hỏi thay Sở Từ.
“Hai cậu sao nhìn không có tinh thần gì cả vậy? Lúc đi học trạng thái rất tệ, cứ như là người hút thuốc phiện ấy.”
Trần Thiến Thiến thở dài: “Đừng nói nữa, tối qua có bộ điện ảnh công chiếu, tớ và Vương Tiêu cùng đi xem.”
Ngu Đường nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng hai cậu bị cái gì bám vào người, trạng thái của hai cậu dạo này rất tệ đấy hai cậu biết không?”
“Thật hả? Có thể là do quá mệt mỏi? Cậu cũng biết đấy, cao tam áp lực rất lớn.”
“Đúng vậy, mỗi ngày đều tự hoài nghi bản thân, lại sợ kiểm tra làm bài không tốt, áp lực rất lớn.”
Hai người nói.
Sở Từ không nói gì nữa mà chỉ nhìn qua hai người một cái rồi trở về chỗ ngồi.
Ngu Đường lén hỏi: “Sở Từ, hai cậu ấy rốt cuộc có bình thường hay không thế?”
Sở Từ lắc đầu nói: “Nói thật, trạng thái của hai cậu ấy thật sự rất lạ, đặc biệt là vành mắt đen càng ngày càng nghiêm trọng, ở tuổi này của chúng ta thì cho dù có thức đêm cũng không nên nghiêm trọng như vậy mới đúng.”
Ban đầu hai người kia không có quầng thâm mắt, mới mấy ngày nay mới có, vành mắt đen cứ như là trang điểm vậy. Cô gái 17 tuổi cho dù là có thức đêm cũng sẽ khôi phục rất nhanh, còn hai người kia nhìn kiểu gì cũng thấy kì quái.
Ngu Đường cân nhắc nói: “Mặc kệ thế nào tớ đều cảm thấy hai cậu ấy có vấn đề, cậu biết đấy, phụ nữ có giác quan thứ sáu mà.”
Sở Từ cười, cô cũng cảm thấy có vấn đề nhưng lại không biết vấn đề xảy ra ở đâu.
……………………….
Sắp đến lễ quốc khánh, trường học tranh thủ làm kiểm tra trước khi nghỉ lễ.
Sáng sớm Hạng Văn Hải nghe được tin tức liền đến tiêm thuốc dự phòng cho mọi người.
“Kì kiểm tra đầu tiên mọi người nhất định phải thi cho tốt, ai mà thi không tốt sẽ trở thành đối tượng được chú ý đặc biệt của các thầy cô đấy. Các trò nhìn mà làm cho tốt nha.”
Không có ai muốn mình bị các thầy cô đặc biệt chú ý cả, lớp 8 lại còn có một truyền thống, hễ trở thành 10 người đứng cuối đều phải tự tìm cho mình một tiểu lão sư để trợ giúp, các tiểu lão sư là bạn học cùng lớp, tranh thủ lúc tan học hoặc nghỉ giữa giờ gì đó cùng bọn họ viết chính tả hay học bài giúp họ tiến bộ, cứ như vậy sẽ không có thời gian làm những hoạt động khác mà còn mất mặt nữa, bởi vậy tất cả mọi người đều nỗ lực chuẩn bị.
Kì kiểm tra nhanh chóng bắt đầu, bài thi lần này nhìn chung là rất khó, lúc làm bài Sở Từ còn nhận thấy được hô hấp của các học sinh trong phòng thi đều dồn dập lên, có rất nhiều người thở ngắn than dài, cô chỉ cười cúi đầu nghiêm túc làm bài. Một hồi kiểm tra kết thúc, có người vừa ra ngoài liền khóc nói đều làm không được.
“Sở Từ, cậu làm bài như thế nào?’ Ngu Đường la lên.
“Phát huy bình thường.”
“Trời ơi tớ làm bài kém muốn chết, rất nhiều bài đều không biết làm, sao cậu nhìn qua chẳng khẩn trương gì cả vậy?”
Sở Từ nhún vai cười, thân là một người Đại sư huyền học phải có ý chí rất mạnh, không thể bị bên ngoài quấy nhiễu, tâm tính kiên định là yêu cầu cơ bản, chỉ là một kì kiểm tra nho nhỏ, tính cái gì?
Mấy bài thi sau Sở Từ đều phát huy bình thường, tới bài kiểm tra cuối cùng, cô vừa làm xong liền nghe được trong phòng thi có người hô hấp cực kì dồn dập, cô quay lại nhìn thì thấy Trần Thiến Thiến che ngực lại, hô hấp dồn dập, sau đó nhắm mắt té ngã xuống bàn học.
“Lão sư, bạn Trần Thiến Thiến té xỉu.” Sở Từ nói.
Thầy giám thị nhanh chóng chạy tới, Sở Từ nộp bài thi rồi giúp đỡ đưa người đến bệnh viện, cha mẹ của Trần Thiến Thiến và Hạng Văn Hải nhanh chóng chạy tới. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thở dài xin lỗi nhìn cha mẹ Trần Thiến Thiến, nói:
“Nói thật ra, chứng bệnh của cô bé rất kì quái, không kiểm tra ra là vấn đề gì nhưng các khí quan lại bị suy kiệt, trình độ suy kiệt cũng khác nhau, đặc biệt là trái tim. Mấy tháng nay bệnh viện chúng tôi đã gặp vài ca bệnh như vậy rồi.”
“Cái gì?” Cha mẹ của Trần Thiến Thiến ban đầu còn tưởng là con gái mình học tập vất vả quá mới té xỉu, sau này tăng mạnh dinh dưỡng là được, hai người hoàn toàn không dự đoán được lại bị bệnh nặng đến như vậy. Mẹ của Trần Thiến Thiến khóc ròng nói:
“Bác sĩ, con gái của tôi còn có thể cứu được sao? Bác sĩ nhất định phải cứu con tôi.”
Bác sĩ không ngừng lắc đầu: “Hai người đừng vội, tôi sẽ mời chuyên gia đến hội chẩn, nhưng tình huống của cô bé rất kì lạ, nếu cứ suy kiệt như vậy, chỉ sợ…”
Cha mẹ của Trần Thiến Thiến suýt nữa tan vỡ.
Sở Từ nhíu mày, thân thể của Trần Thiến Thiến không có vấn đề gì nhưng các khí quan lại suy kiệt, nghe qua giống như bị bệnh nặng bộc phát, nhưng cô lại biết trong quá trình tu luyện pháp thuật, nếu bị người khác hấp thu tinh khí quá mạnh, tinh khí không đủ để chống đỡ thân thể thì khí quan sẽ bắt đầu thoái hóa, dùng lời người hiện đại tới nói thì chính là suy kiệt khí quan.
Trần Thiến Thiến tỉnh lại, cha mẹ ôm cô khóc, đặc biệt là mẹ cô khóc đến suýt nữa ngất đi.
“Sở Từ, sao cậu lại tới đây?” Trần Thiến Thiến hỏi.
Sở Từ cười, đổ ly nước dùng ống hút đút cho cô uống: “Lúc đang thi tớ thấy cậu té xỉu nên cùng tới đây luôn.”
Trần Thiến Thiến xin lỗi nói: “Không ảnh hưởng đến kì thi của cậu chứ?”
“Yên tâm. Tớ làm bài xong rồi.” Nói xong Sở Từ trầm ngâm nói: “Thiến Thiến, cậu bắt đầu không thoải mái từ khi nào?”
Trần Thiến Thiến suy nghĩ một hồi, nhíu mày nói:
“Từ cái hôm mà chúng ta cùng đi dạo phố ấy, cậu còn nhớ không? Chúng ta đi dạo cửa hàng văn phòng phẩm, lại mua hình xăm dán, đêm ấy tớ và Vương Tiêu nói chuyện phiếm trên mạng rồi cùng nhau dán.”
“Hình xăm dán?” Sở Từ nghĩ đến tình cảnh trong tiệm ngày hôm đó liền nhíu mày: “Hình xăm cậu dán lâu như vậy hẳn là đã bị rửa trôi rồi chứ?”
“Chưa đâu, hình xăm của nhà này nổi tiếng chất lượng cao, dán lên vài tuần đều không phai màu, cái tớ dán vẫn còn tốt lắm, cậu xem nè!”
Nói xong Trần Thiến Thiến liền kéo áo ra cho Sở Từ xem, hình xăm được dán dưới xương quai xanh, hình xăm của cửa hàng này có hiệu quả rất tốt, nhan sắc sáng, hoa văn rõ ràng, Trần Thiến Thiến dán hình xăm cô gái bị cành hoa quấn quanh, cành hoa duỗi hướng bốn phía cứ như thực vật muốn hấp thu chất dinh dưỡng, khiến người ta cảm thấy đám hoa đó hấp thu chất dinh dưỡng từ chính thân thể cô vậy.
Loại cảm giác quái dị kia lại xuất hiện, Sở Từ rút cây trâm từ đỉnh đầu xuống, chỉa vào hình xăm một chút, hình xăm lập tức lóe ra ánh sáng màu vàng cản trở cây trâm không cho nó tới gần.
Trần Thiến Thiến cảm thấy không đúng vội vàng la lên: “Sở Từ, tớ bị làm sao vậy? Hình xăm này có vấn đề gì đúng không?”
Sở Từ thu hồi cây trâm lại, ánh mắt lạnh lẽo.
Có lẽ cô phải đi đến cửa hàng kia một chuyến.