Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 98 - Chương 98 - Đại Nạn Lâm Đầu

Chương 98 - Đại nạn lâm đầu
Chương 98 - Đại nạn lâm đầu

Tôn gia.

Tôn Vạn Thanh tát một cái vào trên mặt Tôn Kiệt Siêu, tức giận đến đen mặt, hai mắt cũng tối sầm, hắn mắng: “Hồ đồ! Thật là hồ đồ! Đồ con bất hiếu! Mày coi coi mày làm nên chuyện gì này! Làm sao mà lại chơi đến chết người như vậy cơ chứ?”

Tôn Kiệt Siêu quỳ gối khóc lóc nói: “Ba! Thật là con không có cố ý mà! Con cũng không biết cô ta chết như thế nào, con ngủ một giấc dậy cô ta đã chết ngắc rồi, con cũng rất sợ nha.”

“Vậy con có nhớ hay không tối qua lúc con ngủ cô ta đã chết hay chưa?” Tôn Vạn Thanh cố giữ bình tình, tra hỏi dấu vết để lại.

Tôn Kiệt Siêu lấy hai tay ôm đầu, lắc đầu nói: “Con không nhớ, con không nhớ! Tối qua con uống nhiều quá, bây giờ chẳng nhớ được gì cả.”

Tôn Vạn Thanh thở dài thườn thượt. Tuy rằng công ty mà Thạch Thiên Thạc đòi cổ phần đó chỉ là công ty con nhưng một năm chia hoa hồng cũng có đến mấy trăm vạn, còn phải cho người ta 2000 vạn tiền mặt, càng quan trọng hơn là Thạch Thiên Thạc không phải là kẻ dễ đối phó, về sau chỉ sợ sẽ vẫn luôn đến làm phiền, đây chính là một phiền phức lớn.

Thế nhưng bây giờ có thể làm sao được? Sai lầm đã tạo thành, trước mắt chỉ có thể tận lực đi bù đắp mà thôi.

Tôn mẹ cũng khóc ròng: “Vạn Thanh, ông nói xem gần đây nhà chúng ta có phải là rất xui xẻo rồi hay không? Chúng ta có nên tìm người Đại sư nào đến xem không?”

“Cũng đúng! Tôi nghe mấy người bạn nói gần đây Thân Thành có một người Đại sư họ Sở rất lợi hại, tôi đi tìm người ta đến làm phép thử xem.” Tôn Vạn Thanh cân nhắc một lúc rồi nói. Nếu thật có thể tốn ít tiền trừ khử vận xui cũng là chuyện tốt.

Tôn Kiệt Siêu cũng không ngừng gật đầu.

………..

Hôm sau, Tôn Vạn Thanh báo trước là sẽ nghênh đón Sở đại sư vào cửa, Tôn mẹ và Tôn Kiệt Siêu đều ngồi ở nhà chờ. Tôn Kiệt Siêu chờ lâu cảm thấy rất không kiên nhẫn: “Mẹ, người này khi nào thì mới tới nha?”

“Mẹ cũng không rõ nữa, không biết người Đại sư này chui từ đâu ra mà lớn lối như vậy.” Tôn mẹ cũng rất không hài lòng.

Hai người đang nói thì thấy một người nữ sinh được Tôn Vạn Thanh cung kính mời đi vào, Tôn Kiệt Siêu vừa nhìn thấy cô liền lập tức mắng: “Là cô! Cô còn dám tới đây? Cô nói xem có phải là cô đang phá rối mới khiến tôi xui xẻo như vậy hay không?”

Sở Từ nhướn mày, nhìn về phía sau Tôn Kiệt Siêu sau liền câu môi cười lạnh: “Tôi còn đang thầm nói Thân Thành đào đâu ra nhiều người họ Tôn như vậy đây, thì ra là Tôn thiếu gia nha.”

Tôn Vạn Thanh thấy tình huống không đúng lập tức hỏi: “Ngài biết con trai của tôi sao?”

“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi.” Sở Từ cười: “Con trai của ông lần đầu tiên gặp tôi liền muốn lấy 10 vạn đồng tiền bao dưỡng tôi đâu, Tôn tổng, ông nhìn tôi xem có giống người thiếu tiền hay không?”

“Tôi thay con tôi xin lỗi Đại sư, con tôi chỉ là hơi thẳng tính một chút, thực ra người không xấu.” Tôn Vạn Thanh vội vàng hòa giải.

Tôn Kiệt Siêu thấy cha mình cung kính với một người như vậy liền lập tức khó chịu gào lên: “Ba! Ba làm gì vậy? Ba khách khí như vậy với cô ta làm gì? Nói không chừng những việc này đều là do cô ta giở trò đấy.”

“Con câm miệng cho ba!” Tôn Vạn Thanh đánh đầu gã một cú: “Đây là Đại sư mà ba nhờ người giới thiệu, thật vất vả mới mời đến được! Con nói chuyện với Đại sư kiểu gì thế? Còn không mau xin lỗi Đại sư?”

Tôn Kiệt Siêu khiếp sợ nhìn Sở Từ, Đại sư? Cô ta? Gã vội la lên: “Ba! Người này không phải là thứ gì tốt, ba đừng để bị cô ta lừa. Cô ta căn bản không phải là Đại sư gì cả!”

“Câm miệng!” Tôn Vạn Thanh tức giận nói.

Đôi mắt của Sở Từ rất lạnh, cô nhìn chằm chằm Tôn Kiệt Siêu một hồi rồi bỗng nhiên lạnh lẽo cười nói: “Tôn tổng, đã thật lâu tôi chưa gặp qua mệnh cách như Tôn thiếu gia rồi. Nói thật, con của ông là một người rất giỏi về việc dùng một nước bài tốt mà lại đánh nát bét như thế, mệnh cách như vậy đã rất lâu tôi chưa từng gặp qua. Trước mắt, toàn thân con của ông đều bao phủ một tầng âm sát khí, nếu tôi không đoán sai thì con ông vừa gặp một vụ án mạng đi? Người chết vẫn là một người phụ nữ?”

Cô vừa nói ra những lời này, Tôn Vạn Thanh và Tôn Kiệt Siêu đều chấn động hồi lâu không nói nên lời, Tôn mẹ cũng không dám tin tưởng nhìn Sở Từ, việc này không còn có người ngoài biết thì cô gái này làm sao mà biết được?

Sở Từ lại nói: “Tôn thiếu đầy mặt đào hoa, vận đào hoa quả thật tràn đầy không giống người bình thường, người bình thường nhiều nhất cả đời cũng chỉ có mấy chục đóa hoa đào, Tôn thiếu thì ngược lại, vận đào hoa muốn đến là đến, thật là làm người ta mở rộng tầm mắt! Chẳng qua chuyện gì cũng có tính hai mặt, Tôn thiếu thành công nhờ phụ nữ chết cũng vì phụ nữ, một khi không khống chế được dục vọng của mình đối với nữ nhânthì đó cũng chính là thời điểm mệnh cách của anh ta bắt đầu suy bại, tôi cũng không dối gạt làm gì, nói thật cho mấy người biết đi, Tôn thiếu rất nhanh sẽ đại họa lâm đầu, ngày chết sắp đến.”

Nghe thế, ba người nhà họ Tôn thiếu chút nữa đứng không vững, Tôn Vạn Thanh vội vàng la lên: “Đại sư, lời này là có ý gì? Con của tôi tại sao lại có đại họa lâm đầu?”

Tôn mẹ cũng truy vấn: “Đại sư, ngài xem có biện pháp nào hóa giải giúp con tôi được không?”

Tôn Kiệt Siêu thì lại khinh miệt nói: “Có cô mới đại họa lâm đầu thì có, miệng chó không phun ra được ngà voi, cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô sao? Đồ tiện nhân mau cút đi ra ngoài cho tôi!”

“Tôn Kiệt Siêu, im miệng!” Tôn Vạn Thanh vội vàng nhận lỗi: “Đại sư, mong ngài đại nhân đại lượng, đừng để ý đến lời con tôi, nó chỉ là quá hiếu thắng mà thôi chứ thật ra không có ý gì cả, ngài ngàn vạn đừng để trong lòng! Chỉ cần ngài có thể hóa giải kiếp nạn này giúp con tôi, tôi liền trả cho ngài 1000 vạn, không, 2000 vạn!” Tôn Vạn Thanh trực tiếp báo ra giá cao.

Không biết vì sao Tôn Vạn Thanh lại có một loại cảm giác là Tôn Kiệt Siêu thật sự sẽ gặp được đại họa, đặc biệt là sau khi xảy ra việc Tôn Kiệt Siêu giết người này, nếu là bị người thọc ra thì Tôn Kiệt Siêu liền xong đời. Tốn ít tiền có là gì? Việc mà có thể tiêu tiền để giải quyết còn được coi là việc lớn sao? Bởi vậy Tôn Vạn Thanh mới trực tiếp khai ra giá trên trời.

Hắn tưởng rằng Sở Từ nhất định sẽ vui sướng đồng ý, ai ngờ Sở Từ thế nhưng lại cười lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn bọn họ: “Xin lỗi, Tôn tổng, ông còn chưa nghe tôi nói hết lời đâu.”

“Cái gì?”

Sở Từ cười: “Thực hiển nhiên, Tôn Kiệt Siêu sắp có đại họa lâm đầu, ngày chết sắp đến, thật đúng là bất hạnh nha! Nhưng tôi sẽ không vì anh ta làm bất cứ pháp thuật nào, pháp thuật của tôi không phải dùng để trợ giúp một người cặn bã như vậy! Có lẽ tôi chưa nói cho ông biết, liền như lúc ban đầu tôi đã nói, tướng mạo của anh ta quả thật là rất hiếm thấy. Đúng vậy, rác rưởi đến loại tình trạng này cả đời người có thể gặp được mấy cái? Không khéo, Tôn Kiệt Siêu chính là loại rác rưởi này! Loại người này tồn tại chính là sự bất hạnh của phụ nữ. Không phải mấy người rất có tiền sao? Không phải rất thích đùa bỡn nữ nhân rồi lấy tiền đi giải quyết sao? Nếu đã như vậy thì đi mà tiêu tiền tìm người khác! Còn có…”

Sắc mặt của Tôn Vạn Thanh rất không đẹp mắt, Sở Từ lại cười: “Còn có 2000 vạn kia…xin lỗi, tôi còn không đến mức để số tiền này vào mắt, khiến cho Tôn thiếu cầm đi làm tiền dán miệng đi!”

Cô vừa nói ra, người của Tôn gia hoàn toàn sợ ngây người. Bọn họ vừa nghĩ vừa sợ, ngay cả số tiền kia Sở Từ cũng có thể tính ra tới, đó là thật sự lợi hại! Một Đại sư lợi hại như vậy có lẽ chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nhà bọn họ! Nhưng cọng rơm rạ này còn bị Tôn Kiệt Siêu làm cho không có, lỡ như thật sự không có người giúp bọn họ, vậy thì Tôn Kiệt Siêu…

Ba người rùng mình một cái. Sở Từ là niềm hy vọng của Tôn Kiệt Siêu, nếu cô ấy không nhúng tay vào chuyện này, vậy tương đương với việc Tôn Kiệt Siêu xong rồi!

Lúc sau Tôn Vạn Thanh lại đến tìm Sở Từ mấy lần đều bị Sở Từ từ chối trực tiếp, vài lần như vậy Tôn Vạn Thanh cũng sẽ không tiếp tục dây dưa, thấy Sở Từ không muốn giúp liền nhờ người tìm những Đại sư khác. Bên kia, Lục Cảnh Hành cũng nghe nói việc này.

“Sở Từ không cứu?”

“Nhất định là sẽ không rồi! Thằng oắt Tôn Kiệt Siêu kia dám khiêu khích Sở đại sư, thật là không muốn sống nữa!” Chu Thản vui sướng khi người gặp họa nói. Nói thật ra, Tôn Kiệt Siêu thật sự là một tên cặn bã, cặn bã đến mức tận cùng, ỷ vào có người cha vẫn luôn che chở mình liền muốn làm gì thì làm, thường xuyên cường gian nữ minh tinh của Vạn Thanh giải trí, hoặc là tiêu tiền, hoặc là lấy việc nổi tiếng làm trao đổi khiến nữ minh tinh không thể không tự mình dán lên, trước kia Lục Cảnh Hành nghe nói qua chuyện này cũng từng ám chỉ những nữ minh tinh chịu hại đó nếu có cần trợ giúp thì anh sẵn lòng giúp một tay, ai ngờ những người nữ minh tinh đó thụ hại xong lại đồng thời nói không hiểu anh đang nói cái gì, cũng bởi vậy Tôn Kiệt Siêu mới có thể muốn làm gì thì làm nấy cho đến bây giờ.

Âm thanh của Lục Cảnh Hành lại vang lên, trầm thấp lạnh lẽo: “Chuyện tôi giao cho cậu cậu cứ tiếp tục làm, đồng thời cũng liên hệ những người đó đi.”

“Được.”

Bên kia, Sở Từ cũng làm một cái pháp thuật nhỏ cho Tôn gia, pháp thuật này sẽ không thay đổi vận thế của Tôn Kiệt Siêu mà chỉ gia tốc chuyện này, khiến chuyện này phát triển nhanh hơn mà thôi. Cô thật sự không muốn để kẻ cặn bã này tiếp tục hại nhiều người hơn.

Bình Luận (0)
Comment