Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 80

Chẳng người nào trong viện để ý đến đoạn nhạc đệm này cho đến mấy ngày sau, khi Tam bối lặc Dận Chỉ nghênh đón Khang Hi đế tới đình viện của mình ở Nhiệt Hà để thiết yến thưởng(*) tranh. Họa sĩ cung đình Cố Minh vẫn còn lưu luyến bức tranh thứ phúc tấn Đông Giai Thị vẽ, lần này nghe tin cả nhà Tứ bối lặc đang đi nghỉ tại Nhiệt Hà thì lập tức xin ý chỉ của Hoàng thượng để thứ phúc tấn Đông Giai Thị của Tứ bối lặc có thể cùng tham gia giám định và thưởng thức các họa tác. Dận Chân nghe được bỗng thấy hối hận, đáng lẽ lúc trước hắn nên nói rõ ràng cho Cố Minh để tránh mấy chuyện vô vị này. Quả nhiên Khang Hi gia không đợi Tứ a ca mở miệng khước từ đã sảng khoái đáp ứng. Lần trước khi nghe tin Niên Canh Nghiêu mà mình nhìn trúng xảy ra xích mích với nữ tử này lão liền gọi Thập Nhị tới để hỏi rõ đầu đuôi, không ngờ ngay câu nói đầu tiên của nàng đã khiến cho người đường đường là Tiến sĩ của Đại Thanh phải chạy trối chết, miệng lưỡi quả là không tầm thường. Biết đâu lần thưởng tranh này nàng lại làm ra chuyện gì mới mẻ thú vị không biết chừng. Tại sao trong cung của lão lại không có người hay ho như vậy nhỉ?

(*) thưởng thức.

Ngày hôm đó, khi Dận Chân cùng phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị và thứ phúc tấn Đông Giai Thị tới đình viện của Tam bối lặc Dận Chỉ thì đã có không ít quan viên, a ca ở đó. Khang Hi đế đương nhiên là nhân vật xuất hiện cuối cùng vậy nên bây giờ vẫn chưa tới. Phúc tấn chào hỏi chủ nhà xong liền cùng nữ quyến, trục lý(*) các phủ hàn huyên với nhau, Cố Minh thấy Đông Thục Lan thì vô cùng kích động, vội vàng muốn giới thiệu nàng cho đồng liêu, Tứ a ca Dận Chân bất đắc dĩ phải đi cùng.

(*) trục lý: chị em dâu.

Bọn họ còn chưa kịp tới gần mấy nghệ thuật gia kia thì Đông Thục Lan đã nghe thấy một tiếng gọi ngạc nhiên sặc mùi ngoại quốc: “Lucia!”, sau đó một anh chàng cao lớn điển trai phóng đến trước mặt ba người, một vị quan viên Đại Thanh theo sát phía sau, thấy ba người thì vội vàng thi lễ: “Tứ bối lặc cát tường, Đông thứ phúc tấn cát tường.”

“Ừ.” Dận Chân gật đầu.

“Các vị biết nhau sao?” Cố Minh mở to mắt ngạc nhiên. Hắn hỏi khá to cho nên thu hút không ít những lỗ tai hóng chuyện ở xung quanh.

“Lần trước Tứ bối lặc mở tiệc chiêu đãi các linh mục nên may mắn được gặp qua thứ phúc tấn.” Phó Thế Sơn cung kính trả lời.

“Rất vui khi được gặp lại ngài.” Lần này Thục Lan nói tiếng Hán, hơn nữa, vừa nói nàng vừa giơ tay lên, hướng mu bàn tay về phía trước.

Lang Thế Ninh thấy vậy cũng rất tự nhiên nâng tay nàng lên rồi phong độ đặt lên đó một nụ hôn.

Xung quanh vang lên tiếng hít khí cùng tiếng thảng thốt của không ít người. Dĩ nhiên là bạn học Thục Lan còn đang chìm đắm trong say mê nên không có phản ứng gì với tiếng xôn xao xung quanh. Bạn học Thục Lan vẫn luôn cảm thấy hối tiếc kể từ khi gặp được vị soái ca này, sao nàng có thể quên không để cho soái ca thực hiện lễ hôn tay kia chứ?! Kể từ khi xem xong Công chúa Elisabeth(*), nữ nhân nào đó vẫn tò mò muốn biết cảm giác khi được hưởng thụ đãi ngộ hôn tay của các chàng trai châu Âu là thế nào. Bây giờ thì nàng biết rồi – là cảm giác như nữ hoàng!

(*) Công chúa Elisabeth của Áo (1837 – 1898) là vợ của Hoàng đế Franz Joseph I, đồng thời là Nữ Hoàng của đế quốc Áo – Hung. Bà là một nhân vật truyền kì, được nhân dân yêu mến và kính trọng.

Cố Minh mắt trừng lớn, miệng há to, đầu cứng ngắc nhìn sang Tứ bối lặc. Sắc mặt Dận Chân dù không đổi nhưng không khí xung quanh hắn lại lạnh dần. Tất nhiên là cả Đông Thục Lan lẫn Lang Thế Ninh đều không cảm nhận được gì.

Lang Thế Ninh còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói già nua đã vang lên từ trong đám đông: “Đồi phong bại tục, đúng là đồi phong bại tục! Tứ bối lặc, sao ngài cũng không nói gì?”

Lang Thế Ninh cảm thấy khó hiểu, mờ mịt nhìn về phía quan phiên dịch của mình, đáng tiếc Phó Thế Sơn lại không thèm đếm xỉa vì chính hắn cũng đang ngạc nhiên nhìn sự tình phát sinh.

Trò hay mở màn! Phúc tấn rất tự nhiên đi tới bên cạnh Tứ a ca, Thập Tam a ca cũng đi cùng phúc tấn, còn có Thập Lục, Thập Thất cũng rất tự nhiên đi tới cạnh Dận Chân, tất cả đều tỏ rõ thái độ ủng hộ Thục Lan.

“Lucia, xảy ra chuyện gì vậy (tiếng Tây Ban Nha)?” Lang Thế Ninh không nhận được câu trả lời từ Phó Thế Sơn nên trực tiếp hỏi Thục Lan.

“Khác biệt văn hóa Đông – Tây, không cần quan tâm (tiếng Tây Ban Nha).”

Mặc dù chỉ là mấy từ đơn giản, hơn nữa ngữ pháp cũng không đúng nhưng Lang Thế Ninh vẫn hiểu được, hắn thở phào nhẹ nhõm. Dận Chân nhìn về phía Phó Thế Sơn, Phó Thế Sơn liền vội vàng đi tới bên cạnh Tứ bối lặc, cúi người nhỏ giọng trả lời: “Hạ quan có tội, hai người họ không dùng tiếng Italy.”

“Không dùng tiếng Italy?!” Thập Thất a ca thất thanh hô lên, dẫn tới một trận ồn ào nhỏ.

Ánh mắt Dận Chân chuyển về phía Thục Lan. Đông Thục Lan thấy vậy liền khẽ nhún gối: “Thiếp thân nói cho linh mục đây là sự khác biệt giữa văn hóa Đông Tây, mong hắn không cần lo lắng. Vì thiếp thân không biết tiếng Italy nên làm Phó đại nhân khó xử, mong ngài thứ tội.”

“Hạ quan không dám.” Phó Thế Sơn vội vàng đáp lễ.

Sắc mặt Ô Lạt Na Lạp Thị cũng hòa hoãn hơn, có lí do này rồi thì gia sẽ không bị mất thể diện.

“Cái gì là sự khác biệt văn hóa Đông Tây?! Đây căn bản chính là không biết xấu hổ! Đường đường là thứ phúc tấn của Tứ bối lặc Đại Thanh mà ban ngày ban mặt dám có quan hệ xác thịt với một người không phải là trượng phu của mình, đây đúng là…đúng là…khụ khụ khụ.” Một lão bát cổ râu tóc bạc trắng vừa ho khan vừa đi ra, ngón tay run rẩy chỉ vào Thục Lan, nhìn qua có vẻ không chỉ tức giận bình thường.

Đúng lúc này lính gác cổng vội vã chạy vào: “Thánh giá chỉ cách ba dặm đường, xin bối lặc gia chuẩn bị tiếp giá.”

Mọi người rối rít rời đi, theo Thục Lan thì đây giống như giờ nghỉ giữa hai cảnh, chẳng biết vở kịch này còn tiếp tục diễn hay không. Mà lão gà già khi nãy là ai nhỉ? Thục Lan từ từ đi đến phía sau Dận Chân, hỏi nhỏ: “Nếu chuyện này còn kéo dài thì không được làm quá phải không?” Cái này phải hỏi cho rõ ràng, không thể để xảy ra chuyện gà nhà đá nhau, người ngoài chế giễu được.

“Không cần khách khí.” Thập Lục a ca Dận Lộc hậm hực nói.

“Ông ta chính là người đã tố cáo đệ với Hoàng thượng, khiến cho đệ lần trước không được đi Nhiệt Hà sao?” Nghe khẩu khí của Thập Lục thì có vẻ bất mãn với người này lâu lắm rồi.

“Chính lão.”

“Gia thấy sao?” Thục Lan cảm thấy nếu muốn quyết định đối phó với lão bát cổ kia hay không thì hỏi Dận Chân vẫn an toàn hơn.

“Được.” Thanh âm tuy nhẹ nhưng rất khẳng định.

“Vậy được rồi, nhưng không biết lão giả này có thức thời hay không, nếu lão không đề cập đến chuyện này nữa…”

“Tuyệt đối không thể có chuyện đó, lão nhất định sẽ tâu lên Hoàng a mã.” Lần này là Thập Thất a ca khẳng định.

Dám đắc tội với hai cục cưng của chúng a ca…lão giả này đúng là có bản lĩnh! Thục Lan âm thầm nhìn xung quanh, đại đa số đều hả hê, chế giễu, ngay cả Ngũ phúc tấn chưa nói chuyện với Thục Lan bao giờ cũng tới bên cạnh Ô Lạt Na Lạp Thị, nhỏ giọng nói với Thục Lan một câu “Cố gắng lên!” rồi vội vàng rời đi. Có thể thấy lão đầu này chẳng được mấy ai yêu quý!

Quả nhiên, sau khi mọi người nghênh đón Khang Hi vào đại sảnh, lão giả kia liền tấu trình tất cả mọi việc vừa xảy ra, cái gì mà không tuân thủ nữ tắc, không hợp lễ giáo, nói vô cùng lưu loát, càng nói càng kích động. Khang Hi đế càng nghe mắt càng sáng, đây đúng là “đến sớm không bằng đến đúng lúc”, thiếu chút nữa bản thân đã bỏ qua trò hay này rồi. Lão biết ngay mà, cho Đông Giai Thị đến nhất định sẽ có trò vui. Trong lúc lão giả kia đang thao thao bất tuyệt, Tam a ca Dận Chỉ đã ghé sát vào tai Khang Hi nhỏ giọng trình bày lại chi tiết tất cả những chuyện vừa xảy ra.

Chờ lão bát cổ nói xong, tất cả mọi người trong đại sảnh đều thở ra một hơi: rốt cuộc đã kết thúc, lão đầu này cũng nhiều văn thật!

“Đông Giai Thị, ngươi muốn giải thích gì không?” Cả người Khang Hi đều đã nghiêng qua một bên, lấy tay phải vịn lên thành ghế để đỡ sức nặng toàn thân.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lang linh mục mới đến, ngay cả tiếng Hán còn chưa nói rõ, tất nhiên không hiểu phong tục lễ giáo của Đại Thanh, vì vậy nô tỳ y theo lễ nghi của châu Âu để chào hỏi linh mục. Lễ nghi hôn tay chỉ giới hạn trong tầng lớp quý tộc châu Âu, hơn nữa lại chỉ có thể áp dụng với các phu nhân đã có vị hôn phu. Những chuyện này chắc linh mục Thang Nhược Vọng đã giới thiệu với Hoàng thượng rồi.”

Nói rất hay! Chủ động tranh thủ tình cảm! Ô Lạt Na Lạp Thị âm thầm ủng hộ.

“Bằng vào thân phận của Tứ bối lặc, nô tì cả gan tự nhận thấy mình phù hợp với hai yêu cầu của lễ nghi hôn tay.”

Quá đủ ấy chứ, ai dám nói không phù hợp? Nếu nói không phù hợp vậy thì khác nào gián tiếp nói Hoàng thượng không bằng cả tầng lớp quý tộc bên châu Âu? Tiểu Thập Lục trừng lão bát cổ, vẻ mặt đắc ý, dám đấu với thứ phúc tấn, ngươi mơ đi! Sau đó hắn sùng bái nhìn về phía Đông Thục Lan: thứ phúc tấn cố gắng lên, làm thịt lão rùa đen này luôn!

“Lúc trước nô tì không muốn nói qua nói lại bởi vì nô tì nhận thấy vị đại nhân này là người chỉ biết Đại Thanh mà không biết thiên hạ, nói lí với người này chính là đàn gảy tai trâu không thể nghi ngờ. Nô tì biết Hoàng thượng bác học đa tài, là một vị chí tại Đại Thanh nhưng lòng rõ chuyện thiên hạ, tất nhiên không thể đánh đồng với người như thế.”

“Ngươi…” Lão bát cổ tức đến run tay, sau đó quỳ xụp xuống, lệ già tung hoành: “Hoàng thượng…nữ nhân này ăn nói bậy bạ, không những bất chấp lễ giáo luân thường, mà giờ còn dám đổi trắng thay đen, tổn hại…”

Tất cả mọi người len lén nhìn về phía Khang Hi, hiển nhiên lão không nhìn đến người đang quỳ gối nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể lể mà đang lầm bầm tự nói. Lý Đức Toàn nghe được mấy câu: “Chỉ biết Đại Thanh mà không biết thiên hạ…chí tại Đại Thanh nhưng lòng rõ chuyện thiên hạ…” Xem ra tình cảnh của lão bát cổ không ổn rồi!

“Nói thật hay!” Khang Hi vỗ tay vịn.

Mọi người buồn cười nhìn lão bát cổ đang quỳ gối trong sảnh, lão vừa nói cái gì thế? Có ai nghe rõ không? Lão bát cổ cũng vui mừng ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua.

“Hay cho câu chỉ biết Đại Thanh không biết thiên hạ! Hay cho câu chí tại Đại Thanh mà lòng rõ chuyện thiên hạ! Người đâu, thưởng!”

Dận Chân và phúc tấn vội bước ra khỏi hàng, quỳ gối tạ ơn cạnh Đông Thục Lan. Mọi người cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, có thế chứ!

Khang Hi nhìn về phía lão bát cổ: “Ta nói này Phương Đình, chí tại Đại Thanh tất nhiên là không sai nhưng vẫn chưa đủ, lòng còn phải rõ chuyện thiên hạ nữa.”

“Dạ.”

“Tất cả các ngươi cũng nên nhớ kỹ!”

“Dạ.” Lần này, tất cả mọi người trong sảnh ngoài phòng đều quỳ xuống, ầm ầm vâng dạ.
Bình Luận (0)
Comment