Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 6



Tác giả: Minh Dạ
Tôi là Phong Nguyên, và đã tham dự khai giảng cách đây một tuần.

Hôm nay là buổi sinh hoạt cuối tuần của lớp tôi.
Hiện giờ, tôi đang lẻ loi giữa một lớp học ồn ào, một đám chúng nó cãi nhau như chó với mèo chỉ vì tranh một cái chỗ ngồi.
Cô chủ nhiệm tôi có thông báo là sẽ sắp xếp lại vị trí cho chúng tôi và nhận xét tình hình sau một tuần đi học vừa qua.
Thực ra thì cũng không phải đang yên đang lành mà cô bảo đổi chỗ, thực ra...
Chuyện là thế này: Vào một ngày đẹp trời, cái ngày mà trời đẹp hơn những ngày khác một chút, lớp chúng tôi đã được gặp gỡ giáo viên dạy Hoá.
Và chúng tôi cũng được học buổi Hoá đầu tiên ở cấp ba.

Cô dạy Hoá vô cùng thân thiện, tính cách của cô hoà đồng, ấm áp với học sinh.

Những người trên Facebook nói, giáo viên dạy hoá rất khủng bố, và luôn phải bật trạng thái cảnh giác khi gặp họ.

Nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là chắc chắn cô là một giáo viên tốt.

Lúc đó tôi còn nghĩ rằng bản thân mình là một người yêu Hoá học.
Sau này, tôi nghĩ lại mà chỉ muốn quay về thời điểm này đánh cho tôi mấy cái để tỉnh táo lại.
Cô giáo Hoá hỏi chúng tôi: "Tuần đầu đi học các con cảm thấy thế nào? Có không quen ở chỗ nào không?"
Đám học sinh: "Ôi cô ơi, mệt lắm, bọn em vừa đi học hôm đầu đã phải làm bài kiểm tra rồi!"
"Ha ha, thế hả? Các con có làm bài tốt không? Sau này còn có nhiều bài kiểm tra nữa cơ? Mấy đứa cứ chuẩn bị dần tinh thần đi!"
"Èo, cô cứ doạ bọn em thế, rồi bọn em làm sao dám đi học!"
"Ha ha! Mấy cái đứa này! Thôi, không đùa nghịch nữa, các con mở sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta vào bài mới!"
Bởi vì ban đầu lớp chúng tôi ngây thơ nghĩ rằng cô Hoá rất dễ tính nên chúng tôi không hề kiêng dè gì mà chơi đùa, ăn vặt trong giờ học, làm việc riêng, chơi điện thoại, chơi bài,...
Mặc dù cô dạy Hoá biết nhưng không hề nhắc nhở, chỉ chuyên tâm giảng bài, lúc này, cúng tôi không hề biết là cô đã âm thầm ghi lại những việc làm này của chúng tôi và báo cáo cho cô chủ nhiệm.
Tiết học vẫn diễn ra, chúng tôi ai nấy đều làm việc riêng của mình, cho đến khi thầy hiệu trưởng đi qua lớp chúng tôi.
Vì thế cho nên, một màn này của chúng tôi đã bị thầy hiệu trưởng thân yêu biết được, và không hề ngoài ý muốn là thầy hiệu trưởng trực tiếp gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm lớp tôi.
Và thầy hiệu trưởng nhìn về phía chúng tôi với cặp mắt thâm thúy, giọng nói dõng dạc lên tiếng: "Lớp 10-6 đúng không? Thứ hai tuần sau sẽ được "tuyên dương" trước toàn trường."
"Giáo viên bộ môn đánh giá ý thức học tập của học sinh trong giờ học, trừ điểm vào sổ đầu bài." Để lại những lời đó, thầy hiệu trưởng rời đi.
Lúc này đây, bầu không khí lớp tôi vô cùng vi diệu, mọi người cũng đã dừng làm việc riêng, cô giáo Hoá vẫn tiếp tục giảng bài.
Khi tiết học kết thúc, cô giao cho chúng tôi cả một đống bài tập thật to, nhìn qua đã thấy sợ rồi.
Đặc biệt là khi cô nói sẽ cho chúng tôi lên bảng làm bài, sẽ lấy điểm thường xuyên (điểm miệng, điểm 15 phút) và báo cáo lại cho phụ huynh.
Báo cáo lại cho phụ huynh...
Báo cho phụ huynh...
Phụ huynh...

Ôi vãi! Để cho bố mẹ tôi biết thì sau này tôi sống sao qua ngày?!!
Mà quay lại vấn đề sắp xếp chỗ, do cô chủ nhiệm biết được những việc này, cô đã rất tức giận, vì thế cho nên cô sắp xếp lại chỗ cho chúng tôi.
"Cả lớp trật tự, chúng ta sẽ bốc thăm để xếp lại chỗ, bạn nào bốc trúng số nào ngồi tại vị trí số đó!"
Đám học sinh: "..." Cô ơi, cô làm thế là hủy hoại cả một tương lai tươi đẹp của bọn em đấy.
Nhỡ đâu bọn em chuyển vào chỗ không hợp phong thủy thì lúc thi bọn em làm sao làm được bài!
"Ơ nhưng thưa cô, còn em bị cận thì làm sao ạ?"
"Em cao cô cho em ngồi bàn cuối..."
"Còn em..."
"Trật tự, từng người lên bốc thăm một, bạn đầu bàn lên trước!"
Học sinh đầu bàn: "..." Đầu bàn lúc nào cũng đi chịu trận trước!
Đến khi bốc, học sinh đầu bàn đã bốc trúng vị trí gần cuối lớp.
Học sinh đầu bàn: "..." Ông trời độ mình rồi!
Dần dần, người lên bốc càng nhiều, mà giấy bốc thăm dần ít đi.

Tôi thấy biểu cảm của đám xung quanh rất phong phú, đứa thì mặt mũi vui sướng, đứa thì biểu tình "sống không còn gì luyến tiếc".
Đến lượt thằng Nam, nó đi đến bục giảng một cách dứt khoát, nhưng đến khi bốc thì mãi chẳng bốc xong.
Cô chủ nhiệm chờ đến mất cả kiên nhẫn mà lên tiếng nói: "Lề mà lề mề, bốc nhanh lên để các bạn khác còn lên bốc!"
Thằng Nam: "Cô từ từ, bốc thăm cũng cần phải có nghi thức chứ cô!"
"Nghi thức cái gì, không muốn bốc thì để tôi cho cậu ngồi luôn trên bàn giáo viên!"
"Ê ê khoan cô, em bốc, em bốc..."
...
Đến lượt tôi, tôi tin chắc rằng với vận may của bản thân, tôi sẽ được ngồi ở vị trí tốt và...

Thật cmn tốt vãi! Số 2, tôi bốc trúng số 2! Mợ nó chứ, phải ngồi đầu bàn, thẳng bàn giáo viên!
Bọn bạn bên kia làm mặt quỷ, cười trên nỗi đau của tôi, tôi như nhìn trên mặt chúng nó thấy được một câu: Ăn ở kém!
Điều duy nhất an ủi bản thân tôi là tôi ngồi gần cửa sổ, nếu có gì không may xảy ra thì sẽ có các cụ gánh.
Nhưng điều đó vẫn không thể bù đắp cho nỗi đau ngồi thẳng bàn giáo viên như này.

Con tim tôi nó tan nát!
Vì để bản thân không chịu thiệt thòi mà tôi đã nhìn xung quanh lớp để tìm chỗ trống.

Cũng may lớp tôi vẫn còn thừa một chỗ, vì vậy, tôi đã đứng lên thưa với cô giáo: "Thưa cô, em có ý kiến!"
Cô giáo chủ nhiệm: "Ý kiến gì?"
"Dạ, em thưa cô, cô cho em...!điền vào chỗ trống ạ!"
Cô giáo liếc nhìn tôi, hỏi lại: "Thế hả? Chỗ nhà vệ sinh còn thiếu người dọn dẹp, cậu có muốn tôi điền cho cậu vào đấy không?"
Đám bạn trong lớp: "Ha ha ha, kìa Nguyên, mày ra đấy mà điền!"
Tôi: "..." Cô khó chơi vãi, đấu không nổi!
Và từ đấy, cuộc sống học tập của tôi tiếp tục diễn ra với việc đối mặt với giáo viên hằng ngày.
__________________________
Hoàn chương 6
04/04/2022.


Bình Luận (0)
Comment