Đây cũng quá cường bạo rồi!
Sinh viên lại cường hôn thầy giáo!
Quý Tu bị xông vào làm té xuống đất nhất thời đầu óc quay cuồng k có sức kháng cự, môi bị chặn lấy, 1 cái lưỡi ẩm mềm chui vào miệng anh, đang tác oai tác quái.
Mùi vị của anh như tưởng tượng của cô.
Tiêu Nhân hôn đủ rồi, ngẩng đầu, chống ngực anh đứng dậy, ngồi lên bụng anh, mặt xúc động nói: “Quý Tu, em nghĩ qua rồi, em quả thật k thích hợp làm sinh viên của anh, em thích hợp làm vợ anh hơn!”
Vừa nói, cô vừa bưng mặt, làm ra các loại mặt xấu hổ.
Hạ Băng Khuynh nghe thôi cũng xấu hổ muốn che mặt lại.
Những loại này dù bắt cô ăn đắng nằm cay, ngồi trên lưng hổ cũng tuyệt k nói ra đc.
Giải mặt dày năm nay --- Tiêu Nhân! Hữu danh hữu thực!
Quý Tu ở bên đau khổ rên lên, thử ngẩng đầu, dùng tay sờ đầu, tay toàn là máu.
Tiêu Nhân ngây người!
Giây sau kêu lên: “A---”
Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy. qua đó kéo Quý Tu ngồi dậy, đưa vào bệnh viện.
Trên đường.
Mộ Nguyệt Sâm lái xe.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân ở sau chăm sóc Quý Tu.
“Huhu, anh sẽ k có chuyện” Tiêu Nhân gấp đến muốn khóc ra.
“K s, rất nhanh sẽ đến bệnh viện.” Hạ Băng Khuynh lòng cũng hoảng, tay áp lên chỗ bị chảy máu, cô bỏ đi, rất rối rắm rút rất nhiều khăn giấy khác che vào.
Quý Tu luôn nhíu mày nhắm mắt, cũng k nói lời nào, cứ vậy ngồi ở giữa họ.
Hạ Băng Khuynh cẩn thận hỏi: “Thầy Quý thầy sao rồi?”
“Vẫn khỏe.” Quý Tu yếu ớt nói 2 chữ, đầu đột nhiên nghiêng về phía Hạ Băng Khuynh, dựa lên vai cô.
“Thầy, thầy Quý---” Hạ Băng Khuynh tay chân lúng túng.
Tay cô còn đang áp lên vết thương của anh, cũng k dám đột nhiên chuyển động cơ thể anh.
Tiêu Nhân đang cực kỳ lo lắng thấy Quý Tu dựa vào người Băng Khuynh, đột nhiên k vui, kéo tay anh: “Honey à, anh dựa lộn chỗ rồi, em ở đây, nhanh nằm lên đùi em đi.”
Mộ Nguyệt Sâm ở trước lái xe cũng trừng mắt, khuôn mặt đẹp như đóng băng.
“Tiêu Nhân, cậu đừng kéo nữa!” Hạ Băng Khuynh ngăn cản, người ta cũng bị cậu làm thành vậy rồi, còn dây dưa cái gì.
“Quý Tu, anh nói có phải anh thấy Băng Khuynh đẹp hơn em, cố ý dựa vào cậu ấy k dựa em, tam thiếu gia còn ở đây, anh đừng coi người khác là không khí chứ, anh đứng dậy.” Tiêu Nhân cực kỳ ghen.
Bọn họ đều ngồi ghế sau, cô cũng ở gần anh như vậy, tại sao anh cứ phải dựa Băng Khuynh, thực tế quá đáng nghi.
Hạ Băng Khuynh rất bất lực: “Cậu đừng nói bậy.”
Phía trước truyền đến âm thanh lạnh lùng nói giúp: “Cũng k chắc là nói bậy.”
“Mộ Nguyệt Sâm đến anh cũng---” Hạ Băng Khuynh nhìn 1 nam 1 nữ k thể lý giải được, quả thật có thể phun ra máu.
Trong thế giới tình yêu, k cần biết là nam hay nữ đều nhỏ mọn, bởi vì càng quan tâm, càng k chứa được dù là 1 hạt cát nhỏ.
Quý Tu cứ thế đến bệnh viện cũng k tỉnh dậy.
Thông qua kiểm tra, đi đem vào băng bó, bệnh viện nói k đáng ngại, chỉ là xuất huyết hơi nhiều, mới dẫn đến hôn mê tạm thời.
Nghe lời của bác sĩ, bọn họ mới an tâm.
Bên ngoài phòng bệnh.
“Tiêu Nhân, hôm nay cậu làm 2 chuyện lớn, chuyện thứ nhất là chút nữa khiến cho Mộ Nguyệt Sâm bị dọa chết, chuyện thứ 2 là chút nữa cường hôn Quý Tu đến chết, thật là mạnh mẽ không thôi, hắc góa việc cũng k lợi hại như cậu, cậu hoàn toàn có thể báo danh làm sát thủ.” Hạ Băng Khuynh nói lời trách cô.
- -------- ----------