“Mộ Nguyệt Sâm cậu làm cho tớ muốn tìm bạn trai rồi, quá chu đáo rồi!” Quản Dung Khiêm nhịn k đc trêu anh.
“Tìm đi, tôi ủng hộ.” Mộ Nguyệt Sâm liếc anh 1 cái, k biểu cảm nói.
“Cậu tìm 1 nhân yêu* đi, thỏa mãn các loại yêu cầu biến thái của cậu.” Cố Quân Thụy tặng thêm 1 câu.
*nam k nam nữ k nữ
Ôn Nhã Liên ở bên hùa theo:”Dung Khiêm, tớ có thể sắp xếp 1 chuyến đi tìm tình yêu ở bên Thái cho cậu!”
Hạ Băng Khuynh muốn cười, rất tò mò tình bạn của họ duy trì thế nào.
Lúc này, phục vụ vào, lại đưa đồ lên, cá ngân tuyết hấp.
Đĩa vừa để xuống, Ôn Tử Tích liền gắp 1 miếng đến trc mặt Mộ Nguyệt Sâm: “Nguyệt Sâm, đây là món anh thích, lúc nãy đặc biệt kêu đầu bếp chuẩn bị cho anh, theo khẩu vị của anh, k biết vị thế nào.”
“Hình như cũng k tệ.” Mộ Nguyệt Sâm dùng khăn ướt lau tay, lấy đũa, tính ăn.
Hạ Băng Khuynh nhanh tay lẹ mắt lấy tô của anh, gắp lên nhét vào miệng:”Uhm, vị k tệ, ngon!”
Ôn Tử Tích có chút tức: “Em Băng Khuynh, em thích ăn, còn ở đĩa lớn, tại sao fai giành của Nguyệt Sâm, em bướng bỉnh kiêu ngạo như vậy k tốt đâu.”
“Ngại quá chị Ôn, em tham ăn, thấy đồ ngon k khống chế đc, thật mất hình tượng quá!” Hạ Băng Khuynh trả tô cho Mộ Nguyệt Sâm, cười vô tội với cô.
Cô thà bị nói là bướng bỉnh kiêu ngọa, còn hơn để Mộ Nguyệt Sâm ăn đồ cô gắp.
Ôn Tử Tích cười lạnh: “Thói quen này k tốt đâu!”
“Lần sau sẽ k!” Hạ Băng Khuynh vẫn cười rạng rỡ với cô.
Nhưng lần này cô vẫn có chút xem thường Ôn Tử Tích, chỉ thấy cô k đổi sắc gắp miếng khác cho Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh tức giận, nhưng lại k thể giả ngốc giành lần nữa, cũng k thể trc mặt m.n k cho Mộ Nguyệt Sâm ăn.
Mùi thuốc súng trong không khí lan tỏa.
Dung Quản Khiêm bọn họ k nhúng tay, ăn đồ, uống rượu, coi kịch hay.
Lần trc em Băng Khuynh thẳng.
Lần này hình như Tử Tích chiếm thượng phong, lén kêu món Nguyệt Sâm thích, bọn họ k ai biết, lần này, trừ khi Băng Khuynh bướng bỉnh làm loạn, nhưng nha đầu này tuy thẳng tính, nhưng k kiêu ngạo, nhất định k làm vậy.
Cá trong tô tản ra khí nóng.
Khoảng 1ph, Mộ Nguyệt Sâm thả đũa: “Quên đi, nếu nha đầu nhà anh thích ăn vậy, để cô ấy ăn.”
Sắc mặt Ôn Tử Tích đột nhiên lạnh băng, nhất thời k chịu đc, nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Em cũng gắp vô tô anh rồi, k lẽ anh k thể ăn nó sao?”
Mộ Nguyệt Sâm sắc mặt lạnh xuống: “Tôi là k thể ăn, vì Băng Khuynh cô ấy k thích.”
*Ôi chưa bao h e thích anh như lúc này, đàn ông yêu cô gái đó sẽ k thể cô gái đối phó với tiểu tam mà <3 Ôi chừng nào em mới tìm đc ng như vậy, chết mất
Anh đáp rất rõ ràng tàn nhẫn.
Với lại còn ở trước mặt nhiều người.
Mắt Ôn Tử Tích đỏ lên, tay run rẩy, cô k ngờ anh có thể vì cô gái này, có thể vô tình với cô đến mức đó.
Mấy tên coi kịch hay lúc này cũng thấy khó xử.
Hạ Băng Khuynh cũng k ngờ sự việc phát triển thành v.
Ôn Nhã Liên ở bên đó buông đũa, vì tìm đường lui cho em gái: “Tử Tích, anh nhớ mẹ kêu chúng ta đến nhà chú 1 chuyến, hay là chúng ta trước”
Anh chưa nói xong, Ôn Tử Tích liền đứng dậy chạy ra ngoài.
“Bùm---”
Bên ngoài truyền đến tiếng rơi xuống nước, sau đó, liền có người la: “K tốt rồi, có cô gái nhảy hồ.”