*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Băng Khuynh bình thường đã là quỷ đói, giành đồ ăn như v k kỳ lạ, nhưng Ôn Tử Tích là phụ nữ bình thường ăn vài miếng đã no, hôm nay s như bị điên v.
Bệnh tham ăn có thể lây sao?
Miếng sushi cuối, Hạ Băng Khuynh gắp, Ôn Tử Tích dứt khoát lấy tay giành, nhanh chóng nhét vào miệng, thấy Mộ Nguyệt Sâm triệt để ngây người.
Hạ Băng Khuynh thả đũa, mắt đẹp hiện lên nụ cười xấu xa, cô rút 1 tấm khăn giấy đưa qua: “Lau đi, ài, dơ quá!”
Ôn Tử Tích dùng sức kéo qua: “Tôi thắng rồi!”
“K sai, chị thắng rồi! Em thật k ngờ lúc chị Ôn man lên lại ngầu như v, dọa chết em rồi!” Hạ Băng Khuynh giả bộ kinh ngạc.
Động tác lau tay của Ôn Tử Tích dừng lại, đồng thời, cô phát hiện Mộ Nguyệt Sâm đã xem xong tài liệu, đang nhìn cô, thời khắc đó, biểu cảm của cô rất quẫn bách: “A Nguyệt Sâm, em---”
Cô chưa từng k ưu nhã trc mặt anh.
Đột nhiên, bụng truyền đến cơn đau, biểu cảm cô đau khổ dùng tay che bụng.
“Chị Ôn sao thế?” Hạ Băng Khuynh giả bộ hỏi.
“Tử Tích?” Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ kêu cô.