Thuận theo chữ anh nói, Hạ Băng Khuynh dường như nghe đc tiếng chuông mạt thế.
Tiêu r!
Cô tuyệt vọng nhắm mắt.
“Phiền chết mất---” Tiêu Nhân đột nhiên la lớn.
Giọng cô tự nhiên xen vào, m.n trong phòng đều giật mình.
CŨng thành công chặn lời Mộ Nguyệt Bạch.
Mắt m.n nhìn sang cô.
Chỉ thấy Tiêu Nhân giận dữ đi đến bên giường, lấy hành lý trên đất lên, bỏ vào trong túi: “Chẳng fai là kế hoạch của bổn cô nương sao, rượu nếp là tôi mang, máy ảnh tôi mượn, đồ tình thú tôi mua trên mạng, tôi biết v k đúng, nhưng tôi k nghĩ sẽ thất bại, k ngờ lại liên lụy Băng Khuynh, làm thành v đã rất khó xử r, nếu muốn làm chuyện phức tạp lên, tôi sẽ càng áy náy, chuyện 1 ng làm 1 ng chịu, có gì cứ xông vào tôi, chỉ cần k lên cục cảnh sát, cái gì cũng đc”
Cô vừa bỏ đồ vào, vừa nói, tuy đều là lời vô dụng, nhưng ng khác lại k chen vào 1 câu.
Mộ Nguyệt Bạch nằm nghiêng cười nhạt.
Mày Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, mắt ngày càng sâu.
Quý Tu bảo trì sự trầm mặc.
Hạ Băng Khuynh cúi đầu, tim đập thình thịch càng nhanh, não cũng căng thẳng.
“Tôi nói 3 ng s còn đứng đây, cảm thấy kịch tối nay k tệ s, còn muốn ở lại tham gia à, đc thôi, v k bằng đóng cửa lại, mọi ng cùng chơi! Tôi k s!” Tiêu Nhân thấy họ k đi, lòng gấp, từ trong túi lấy đồ ra nhét cho Mộ Nguyệt Sâm và Quý Tu: “Đến, đến---”
2 nam nhân sắc mặt quẫn bách, liền lùi về sau.
“Tiêu Nhân!” Quý Tu la lớn 1 tiếng, trc h chưa từng tức giận, lúc này mắt anh lại toàn là lửa, còn có thất vọng đối với cô.
Lòng Tiêu Nhân khó chịu, thu tay lại: “K chơi thì thôi!”
“Chúng ta đi thôi!” Hạ Băng Khuynh phản ứng lại, kéo tay Mộ Nguyệt Sâm liều mạng đi ra ngoài.
Mộ Nguyệt Sâm cũng cảm thấy k thể ở chung với cô điên nữa, cũng k ở lại.
Quý Tu trc khi đi nhìn sâu Tiêu Nhân 1 cái, cuối cùng k nói gì, quay ng bước lớn rời đi.
“Tu Tu---” Tiêu Nhân nhỏ tiếng kêu anh, nhưng giọng nghẹn ở cổ k kêu đc.
Ng trong phòng đều đi, chỉ còn Tiêu Nhân và Mộ Nguyệt Bạch.
“Đáng k?”
Giọng từ tốn từ sau truyền đến.
Tiêu Nhân quay đầu, cười sáng lạn: “Đương nhiên đáng! Bạn tốt là cả đời, ng chỉ biết tính kế ng khác như anh sẽ k hiểu!”
“Haha” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn hòa: “Nha đầu nhỏ có nghĩa khí, thật rất đáng yêu!”
“Thật k? Tôi đáng yêu k?” Tiêu Nhân ôm mặt bày bộ mặt dễ thương với anh.
“Đương nhiên, cực kỳ cực kỳ dễ thương, anh nể em dễ thương v, anh Nguyệt Bạch k tính toán với em, đc r, anh Nguyệt Bạch mệt r, em đi đi!” Mộ Nguyệt Bạch buồn ngủ ngáp.
Tiêu Nhân có chút ngoài ý muốn: “Anh cứ v tha cho tôi?”
Mộ Nguyệt Bạch cười ôn hòa gật đầu: “Cô gái dễ thương như em, anh Nguyệt Bạch s nỡ làm khó, nhưng 2 ng làm phiền giấc mơ của anh là thật!”
“Vậy, vậy anh cũng sẽ tha cho Băng Khuynh sao?” Tiêu Nhân do dự hỏi thêm 1 câu.
“Băng Khuynh?” Mộ Nguyệt Bạch khẽ thám tính, nhàn nhạt đáp:”Điều này có chút khó!”