Hạ Băng Khuynh lập tức khựng lại!
Mộ Mộ Mộ Nguyệt Bạch?
Trong lòng cô líu lưỡi đọc 3 từ này, tay còn chưa rửa, liền mở cửa đi ra.
Mộ Nguyệt Sâm trần nửa ng, mặc quần tây đứng ở ngoài, cầm đth cô, trên đó hiện lên 3 chữ Mộ Nguyệt Bạch khủng bố.
H đã là 11h, anh gọi đến làm gì, lòng Hạ Băng Khuynh khóc k ra nước mắt.
Nhìn sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm, khuôn mặt đẹp mang theo sự lạnh lẽo, ánh mắt u tối.
Hạ Băng Khuynh sợ hãi đưa tay nhận đth, quay ng liền vào lại nhà vệ sinh.
Cả ng lập tức bị chặn lại, kéo ngược về, biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhả ra mấy từ từ môi mỏng: “Nhận ở đây!”
“Uhm---” Hạ Băng Khuynh s dám nói k, chỉ có thể nhận đth của Mộ Nguyệt Bạch trc mặt anh: “Alo, trễ v r, tìm tôi có việc gì?”
“A chỉ muốn hỏi e, chuyện làm phiền lòng em giải quyết chưa?” Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa hỏi, dù cho cô nói chuyện lạnh lùng, anh vẫn ôn hòa như v.
“K s r, cảm ơn anh quan tâm, tôi fai ngủ r, có gì mai nói.” Hạ Băng Khuynh lập tức k quan tâm ý tốt gì của anh, cô chỉ biết thứ cô căng thẳng sắp bị bại lộ r.
Tốt ở chỗ, Mộ Nguyệt Bạch k nói nhảm tiếp, chỉ nghe bên kia nói 1 câu: “Vậy đc, e ngủ, mai gặp!” Liền cúp máy.
Cục đá treo trên cao của Hạ Băng Khuynh từ từ chìm xuống.
Cô thu đth lại, cầm trong tay.
Ổn định lại căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu: “Trc đây từng hỏi anh ta 1 bài toán học khó, sau đó k biết s, anh ta hứng lên giải đáp em.”
Mộ Nguyệt Sâm mắt sáng như đuốc: “2 ng thường gọi điện ban đêm.”
“S có thể, e và anh ta đâu thân đến mức đó, hôm nay là trùng hợp, anh đừng nghĩ nhiều.” Hạ Băng Khuynh giải thích, cảm giác như mỗi lần bên Mộ Nguyệt Bạch có 1 hành động nhỏ, sẽ ảnh hưởng lớn đến bọn họ.
Mộ Nguyệt Bạch là tai họa!
“Thật k?” Mộ Nguyệt Sâm vẫn nghi ngờ.
“Thật mà thật mà---” Hạ Băng Khuynh ôm eo anh, hôn lên ngực anh 1 cái, ngẩng đầu cười ngọt với anh: “Tin tưởng người ta đi mà!”
“Chỉ biết dùng mỹ nhân kế dụ hoặc anh!” Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm trở nên u tối thâm sâu.
Lúc miệng nhỏ chạm vào ngực anh, khiến máu huyết anh sôi trào.
Hạ Băng Khuynh nằm trên ngực anh: “Cái gì gọi là mỹ nhân kế, ngta k hiểu!”
“Vật nhỏ nhà em, gan ngày càng lớn, dám câu dẫn anh.”
Anh tưởng cô muốn à, ngoài việc này, còn có gì có thể chuyển dời đc lực chú ý kiên định của anh chứ.
Eo nhức lưng đau, xưng như bị anh tháo ra rồi xếp lại.
Tên sắc lang Mộ Nguyệt Sâm quả thật k fai là ng!
“Nha đầu, em đừng gấp!” Mộ Nguyệt Sâm tắm xong về, thấy cô cực khổ bò trên giường bất động, lòng liền biết k hay r.
Anh nằm bên cô.
Hạ Băng Khuynh lập tức căng thẳng: “Anh anh đừng chạm vào em, ngủ đi.” Cô thật sợ anh sờ r sờ, lại đến.
Sr m.n qua bận quá k up truyện, chắc mình nói trc để m.n đỡ chờ, lâu lâu sẽ có bữa mình bận k up đc!!! Các b thông cảm nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
- -------- ----------