“Đi cho tôi, cút đi cho tôi---” Hạ Băng Khuynh đẩy cô, máu lên não, sức lực cũng kinh người, cô k thể nhin đc, 1 chút cũng k nhịn đc Ôn Tử Tích ở đây nói bậy.
Vì cô sợ, cô rất khủng hoảng, Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên lạnh nhạt với cô, Ôn Tử Tích khoác tay nói là bạn gái anh cũng k phản ứng.
Cô k biết xảy ra chuyện gì, cô sợ rất sợ, cô sợ đến mất lí trí động tay với Ôn Tử Tích, dù cho cô 1 con dao, cô cũng đâm qua.
Mộ Nguyệt Sâm vẫn k phản ứng.
Cố Quân Thụy thấy họ như k đánh k đc, liền cũng Quản Dung Khiêm kéo 2 ng ra.
“Băng Khuynh, Băng Khuynh, hôm nay sn e, chúng ta bình tĩnh tí đc k?” Cố Quân Thụy khuyên.
Quản Dung Khiêm đỡ Ôn Tử Tích ra, cũng tích cực khuyên:”Từ Tích đừng làm loạn, nhiều ng v, k hay đâu!”
Ôn Tử Tích đẩy tay Quản Dung Khiêm ra, bước nhanh về bên Mộ Nguyệt Sâm, ôm tay anh: “Em k làm loạn, Nguyệt Sâm nói hôm nay mang bạn gái về nhà m.n đều biết, ng đó là e lạ lắm s? Bọn e lun âm thầm qua lại, chỉ k để m.n biết thôi, trên đời này ai cũng có bí mật, mà bí mật đều rất đột nhiên, khiến ng k thể phòng bị!” Nói xong nhìn Hạ Băng Khuynh: “Em Băng Khuynh, đừng kích động nữa, chấp nhận sự thật đi.”
“Cô nói bậy” Hạ Băng Khuynh tức giận đầy tay Cố Quân Thụy ra, chạy đến trc mặt Mộ Nguyệt Sâm, mặt đối mặt với anh, nhìn vào mắt anh: “Mộ Nguyệt Sâm anh nói 1 câu, anh nói với họ k fai v, đừng để Ôn Tử Tích khoác tay anh, 2 ng là trong sạch, k có bí mật, anh nói, anh nói đi---”
“Tôi nói---” Mộ Nguyệt Sâm cuối cùng mở miệng, ánh mắt u ám nhìn cô, mang theo sự tàn nhẫn khát máu: “E sẽ tin s?”
“Tin, e tin! Dù anh nói gì anh cũng tin!” Hạ Băng Khuynh dùng sức gật đầu, biểu cảm kiên định, cô nhìn anh, sự kiên định liền bị yếu đi, sự yếu ớt bị anh chi phối.
Anh kêu cô sinh cô liền sinh.
Anh kêu cô chết, 1 câu, 1 chữ, 1 ánh mắt cũng khiến cô vạn kiếp bất phục ở địa ngục.
Ôn Tử Tích cười ôm tay Mộ Nguyệt Sâm chặt hơn, bộ dạng thắng lợi.
Mà trong mắt Mộ Nguyệt Sâm, trong đồng tử, trong tim, toàn là Hạ Băng Khuynh đáng thương, yếu đuối bất lực, mà cô càng thể hiện sự kiên định thuần chất đó, bộ dạng uy khuất vô tội đó, máu đen trong cơ thể anh càng dấy lên, nhanh chóng truyền đến mọi ngóc ngách trong cơ thể anh.
“Đc!” Anh gật đầu, biểu cảm tàn nhẫn: “Vậy anh nói em nghe, bí mật này là thật!”
Thần kinh Hạ Băng Khuynh như bị điện giật nổ đôi, trc mắt mơ hồ, nhưng cô k buông tha: “K thể, anh đang nói dối! Anh nói em đều k tin! Mộ Nguyệt Sâm anh thật coi em ngốc à? Em dễ lừa v s? Cái gì bí mật, các ng vốn dĩ k có bí mật--”
“E có bí mật tại s anh k thế!” Giọng tức giận từ tim gan của Mộ Nguyệt Sâm rống lên.
Cả sảnh im như chết.
Ôn Tử Tích bị chấn động đến run rẩy!
Hạ Băng Khuynh ngây đứng đó, rất lâu, cô chớp mắt 2 cái, mắt đầy lệ k biết s rơi xuống: “K fai như anh nghĩ đâu!”
“Có phải như tôi nghĩ k, tôi k muốn xác nhận, nhưng nếu em hỏi bí mật có thật k. em nhất định muốn có câu trả lời, thì tôi nói với em là thật! E có thể ở lại tiếp tục sn, em cũng có thể đi---” Giọng Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng bô tình k có chút cơ hội trả giá.
- -------- ----------