Tóc anh nhuộm màu sợi lanh, trên người 1 thân nam trang, cộng thêm da mặt trắng k tì vết, cộng thêm thân hình cao thon, thật sự là mỹ nam thanh xuân vô địch.
Xung quanh đều là nữ sinh kích động mê muội, bọn họ k xa lạ đối với Mộ Lưu Huyền, nam thần về r thật sự là quá hạnh phúc r.
Chắc là xung quanh ng k vui, cũng chỉ có Hạ Băng Khuynh 1 ng.
Nữ sinh khác nhìn thấy anh mắt sáng lên, cô thì tối lại.
“Hello, Băng Khuynh, lâu k gặp!” Mộ Lưu Huyền qua đó nhiệt tình ôm cô, sau đó thả ra, vui vẻ nhận hoa từ tay cô: “Em quá chu đáo r, còn chuẩn bị hoa, thật ra k cần khách khí v!”
“” Anh thật k khách khí.
Hạ Băng Khuynh bình tĩnh lại, nói: “Hnay e thật sự có chuyện quan trọng, hôm khác ăn tối đc k?”
Mộ Lưu Huyền k nói gì kéo tay cô, mặc kệ ánh mắt chấn động ngưỡng mộ đố kỵ, như xung quanh k ng kéo cô xuyên qua hành lang: “Lúc nãy ở đth k fai nói r s, chỉ có thể là hnay, k thể nói k, nếu k k làm bạn nữa!”
“V em thà k làm bạn nữa!” Hạ Băng Khuynh rút tay ra.
Tay nhỏ lại bị nắm chặt, Mộ Lưu Huyền quay lại cười với cô: “Trừ khi em cho anh 1 lí do k muốn đi, anh nghe thấy thuyết phục, sẽ k ép em.”
Mặt Hạ Băng Khuynh k tự nhiên: “Ai nói e k muốn đi, chỉ là có chuyện thôi!”
Nghĩ đến có thể Lưu Huyền k biết chuyện cô với Mộ Nguyệt Sâm, cô cũng k muốn có thểm ng biết, dù sao cũng chia tay r.
“Nếu k muốn đi, v em nói với anh, chuyện gì quan trọng hơn anh? Nếu em nói ra đc, hôm nay cùng em làm chuyện đó.”
“Mộ Lưu Huyền---, anh đừng làm khó em”
“Hạ Băng Khuynh từ lúc nào em trả nên k dứt khoát như v, lên xe đi!”
Lúc nói, họ đã đến bên ngoài, Mộ Lưu Huyền mở cửa xe, nhét cả Hạ Băng Khuynh và hoa vào trong ghế phụ lái, đóng cửa, mình vào ghế lái, nổ máy rời đi.
Nha đầu này k muốn về, cô thật sự tò mò nguyên nhân.
Hạ Băng Khuynh khổ não đến muốn đập đầu vào hoa, xem ra cơm tối này thế nào cũng fai ăn.
Xe nổ máy, rời trg.
Lúc trên đường, cô phản kháng tìm cách thuyết phục Mộ Lưu Huyền, nghĩ đến hay là dứt khoát nói ra, nhưng lúc xe đi đc nửa, cô lại bỏ cuộc.
Đi thì đi, coi như mọi chuyện đều qua, thả lỏng, đơn giản về ăn cơm cũng tốt, k cần căng thẳng.
Dù nhìn thấy ng đó thì s, đã nói kết thúc r, tầng quan hệ đó cũng loại trừ r, bọn họ bây h nhiều nhất tính là bà con.
Nhìn biệt thự như thành trì từ xa, cô hít sâu, áp chế sự hoảng loạn, ngón tay nắm chặt lại thả lỏng, cứ thế mấy lần, nhưng sự khủng sợ đó vẫn như cũ bám dính.
Xe vào cửa sắt, xuyên qua hoa viên, sau đó dừng trc biệt thự.
Mộ Lưu Huyền thấy Hạ Băng Khuynh ngồi bên ghế phụ k động đậy, còn ngây ng, đưa tay qua, xua tay trc mặt cô 2 cái: “Hồi hồn đi”
Hạ Băng Khuynh đẩy tay anh ra, k chút tốt tính nói: “Hồn em ở đây, k cần chiêu!”
Cô mở cửa, trong lòng hít thật sâu, mới xuống.
- -------- ----------