Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 373

*câu chuyện đứa bé chăn cừu và chó sói (search gg giúp mình nhé), tóm tắt là đứa bé nói dối có chó sói nhiều lần nên lần cuối dân làng k tin và k đến cứu nữa, nên cừu bị ăn hết - truyện ngụ ngôn hồi nhỏ mình nghe để khuyên mình k nói dối.

Cổ Hạ Băng Khuynh quay sang anh, đó là đôi mắt bị tổn thương rõ ràng, cùng với k hối hận: “Tại s fai hận, yêu anh ấy k fai anh ấy bắt tôi, hi sinh, cũng là tôi cam tâm tình nguyện, nếu đã là tôi tự nguyện tôi thích, thì tôi hận anh ấy cái gì? Anh ấy muốn tuyệt tình, muốn ở cùng ai, đó là chuyện của anh ấy! Klq đến tôi nữa!”

Mộ Nguyệt Bạch nhìn cô, mắt mang sự chấn động.

Cô gái này nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng nội tâm rất mạnh mẽ.

“Em thật là cô gái đặc biệt.” Anh ưu nhã nói, mắt sâu thẳm.

“Nghe câu khen của anh thật khiến tôi nổi da gà! Anh tin k Mộ Nguyệt Bạch, tôi đứng trong phòng thực nghiệm, nhìn thầy Quý mở bụng thi thế, móc tim gan phèo phổi ra, tôi dùng khay nhận lấy, tôi nhìn thứ đầy máu đó, tôi cũng k có cảm giác gì. Nhưng anh, so với ác quỷ thật sự còn âm hiểm hơn còn khiến tôi nổi da gà hơn, anh quá âm độc r, miệng nói 1 đống lí luận yêu thương, nhưng căn bản k hiểu yêu là gì, anh vĩnh viễn sẽ k có đc mối tình đẹp đẽ này! Dù cho các phương diện khác của anh rất hoàn mỹ, cũng vô dụng, anh sẽ k thật sự yêu 1 ai, nội tâm của anh vĩnh viễn cũng lạnh lẽo. Mộ Nguyệt Sâm bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng ít nhất anh ấy thật lòng đối đãi, nếu anh ấy có thể gặp 1 cô gái khiến anh ấy cảm thấy tốt đẹp, tôi sẽ khó chịu, sẽ tổn thương, sẽ k cam tâm, cũng sẽ khóc, nhưng tôi sẽ k hận anh ấy, tôi chỉ thấy tiếc, bản thân k thể cùng anh ấy đi đến cuối cùng.”

Phía trc cô nói rất bình tĩnh, mà nói đến câu cuối, mũi cô chua xót.

Ai thật sự cam tâm nhìn hạnh phúc trốn khỏi tay mình chứ.

Mộ Nguyệt Bạch trầm mặc nhìn cô, rất lâu k nói gì.

Lần đầu anh thử cảm giác k thể trả lời!

Cô gái thẳng thắn, đáng yêu, lại có trái tim trong như gương này, khiến anh cảm nhận đc chút sợ hãi, khiến hang động đen tối đã ngủ say rất lâu cũng anh xuyên vào ánh sáng, như là ma cà rồng sợ ánh sáng v, anh cũng sợ ánh sáng này, nó làm lộ ra linh hồn cũng anh, cũng làm ấm linh hồn anh.

Mỉm cười, vẫn rạng rỡ như những lần khác, anh nhìn mặt nhỏ của cô, nhẹ nói: “Em có tin anh thật sự động lòng với em!”

“Ha---” Hạ Băng Khuynh cười thất thanh: “Lời này nghe như bị kiến chui vào lỗ tai, nhưng tôi vẫn đáp là, tôi k tin!”

“Đứa bé chăn cừu cũng sẽ nói thật 1 lần!”

“Anh giảo huyệt hơn đứa bé chăn cừu rất nhiều, vì phòng bản thân bị thương, lời của anh nửa chữ tôi cũng k tin!”

Mộ Nguyệt Bạch nhẹ cười: “Đc r, thời gian sẽ chứng minh tất cả!”

Hạ Băng Khuynh lười giao lưu với tên này lâu.

Dù s k tin là đúng r!

Những lời vừa nãy cũng nói r, lòng cô cũng thoải mái, k cần nhịn trong lòng nữa.

Nữ hầu gấp gáp chạy đến: “Tiểu thư Băng Khuynh----” Thấy Mộ Nguyệt Bạch cô lập tức cong lưng chào trịnh trọng: “Nhị thiếu gia!”

“Sao chạy gấp v?” Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa hỏi.

“K có, k có, em k chạy, em chỉ thấy giữa trưa r, tiểu thư Băng Khuynh nhất định đói r, cho nên gấp gáp.” Nữ hầu giải thishc, mắt có chút k tự nhiên.

Lòng Hạ Băng Khuynh đại khái cũng hiểu hồng trà và sách là “đặc biệt” chuẩn bị cho cô.

Thật sự đủ tâm tư.

Đáng tiếc, đều k có tác dụng r.

“Tiểu Hinh đẩy tôi ddi chỗ khác đi!”

“Dạ đc tiểu thư Băng Khuynh!”

Nữ hầu lập tức đẩy xe qua, đỡ Hạ Băng Khuynh ngồi lên, đẩy cô đi.

Trưa hôm nay ở dưới ăn cơm.

- -------- ----------
Bình Luận (0)
Comment