Nếu cô đích thân phối thuốc độc cho em mình, vậy cô k có mặt mũi sống nữa.
Ôn Tử Tích k ngờ ng phụ nữ này lại xúc động như v, bị dọa liền kéo cô lại: “Cô điên à! Nghĩ kĩ hậu quả đi, cô muốn để lại ẩn tượng xấu cho ng nhà Mộ gia? Vậy sau này cô có thể làm ng s?”
“Tôi k quản, tôi k quản gì hết, dù Mộ gia k ai thèm nhìn tôi, tôi cũng fai nói!” Hạ Vân Khuynh đẩy tay cô ra.
“K đc đi!”
Ôn Tử Tích ở trc ôm chặt cô.
Thật sự k sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!
Làm con dâu hào môn lại có thể ngây thơ ấu trĩ và ngu ngốc như v, cũng thật khiến ng khác mở mang tầm mắt, cô ta thật sự làm s có thề làm con dâu Mộ gia v.
“Cô sợ đúng k, tính thiếu 1 bước đúng, thả tôi ra, nếu k tôi la ---” Hạ Vân Khuynh phản kháng lợi hại.
2 ng phụ nữ ở hành lang xung đột, tóc Ôn Tử Tích bị kéo như ổ quạ.
“Chị, đừng đi!”
Trên hành lang, vang lên tiếng lạnh lùng.
Ôn Tử Tích và Hạ Vân Khuynh đồng thời dừng lại, thuận theo âm thanh, thấy Hạ Băng Khuynh ngồi xe lăn đi đến, k biết cô ở đó từ lúc nào.
2 ng tách ra, tự mình chỉnh lại đồ.
“Em Băng Khuynh, là chị em hại em, klq đến chị nha.” Ôn Tử Tích cười vuốt tóc mình, cô từ phòng ra, nhất định đều nghe đc, cũng k cần giả bộ.
Hạ Băng Khuynh nhíu mày: “Ai là em cô? Mặt dày như thép, nghe là thấy ghê tởm!”
Nụ cười của Ôn Tử Tích lập tức lạnh đi: “Công kích thân thế là thủ đoạn cấp thấp nhất!”
“Thủ đoạn gì, tôi nói sự thật, 1 ng Mộ Nguyệt Bạch 1 ng cô, 2 ng đúng là trời sinh 1 cặp, nếu sống ở thời trc đây, nhất định sẽ là đặc vụ cấp hoàng kim, địa ngục nham hiểm thích hợp với các ng nhất, lợi dụng chị tôi ngốc nghếch để thắng tôi, cô cho thật sự toàn thắng? Mộ Nguyệt Sâm chắc chắn cưới cô? Tôi thấy cái này do cô tự ảo tưởng thôi.” Hạ Băng Khuynh thẳng thắn phá tan hết tầng tầng giả tạo.
Nhưng Ôn Tử Tích k tức giận: “Cô k cần kích tôi, Mộ Nguyệt Sâm có cưới tôi k còn là câu hỏi, nhưng câu hỏi thể hiện có khả năng! Nhưng cô k giống v, cô và anh ấy đã là dấu chấm, vĩnh viễn k thể tiếp tục! Ai thắng ai thua, nhìn cái liền thấy!”
Hạ Băng Khuynh nhìn cô, k nói.
“Đừng đắc ý, bây h tôi đi nói chuyện này!” Hạ Vân Khuynh quay ng muốn đi.
“Chị---” Hạ Băng Khuynh kêu Hạ Vân Khuynh lại: “K cần đi, nếu chỉ k tiếc kéo cả mình xuống nước, thì có ý nghĩa gì, để cô ta tìm câu trả lời cho dấu chấm hỏi đi, dù tâm kế có nhiều, k fai cũng fai liều còn trong lòng Mộ Nguyệt Sâm thế nào s, cô ta có thể liều, là bản lĩnh của cô ta, liều k nổi, cũng sẽ im lặng rời đi.”
Khuôn mặt đắc ý của Ôn Tử Tích lúc này thật sự ngưng trệ.
Lời này, thật sự gãy trúng chỗ ngứa.
“Băng Khuynh, là lỗi của chị, chị có lỗi với em!” Hạ Vân Khuynh đỏ mắt. quỳ bên xe lăn.
“Chị, trí tuệ của chị lâu lâu sẽ online, nhưng đối với chuyện của em, vĩnh viễn là offline! Em nghĩ gì chị luôn đoán sai! Tuy em khá phiền chị, nhưng cũng hi vọng chị sống tốt. cho nên, chuyện này bỏ qua đi, chị cũng đừng nghĩ đến nữa, chị có trọng tâm cuộc sống của chị, k trộn lẫn sẽ k bị lợi dụng!” Hạ Băng Khuynh k biết fai làm s, nhưng vẫn ôm cô.
- -------- ----------