Nhưng, tại sao anh vừa đi, vẫn có cảm giác trống rỗng.
Chiều.
Hạ Băng Khuynh k gì làm, chỉ có thể ngủ.
Đang ngủ mơ hồ, đột nhiên có ng nhảy lên giường nhéo mũi cô.
Cô mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt cười haha phóng đại trc mắt cô.
“Tiêu Nhân!” Hạ Băng Khuynh kinh hỉ.
“Tiểu mỹ nhân, nghe nói em nhớ tôi, cho nên tôi đến đây!” Tiêu Nhân xoa mặt cô.
“Thầy Quý nói cậu sốt, tớ vừa tính đợi tí cùng đi thăm cậu.”
“Cái gì chứ, chị Vân Khuynh sắp xếp xe đưa tớ đến Mộ gia, còn nói cho tớ ở mấy ngày, cậu ngủ đến mơ hồ r?”
“Hả?” Hạ Băng Khuynh nghi ngờ: “Chị tớ đưa xe đến đón cậu?”
Mộ Nguyệt Sâm cũng k cho r, chị có gan tự làm chủ s?
“Đc v” Tiêu Nhân gật đầu: “Tài xế đón tớ nói v! Nói đại thiếu phu nhân kêu đến, k fai là chị Vân Khuynh là ai?
Hạ Băng Khuynh cũng hồ đồ r.
Nếu chị có gan tự làm chủ, sợ Mộ Nguyệt Sâm sẽ k lưu tình.
Với tính độc đoán của anh, nhất định đuổi Tiêu Nhân đi.
“Ài, thâm tình khó mất!’ Tiêu Nhân giả bộ ngậm ngùi, nhưng chớp mắt, cô quay lại nguyên hình nhảy lên giường: “Tớ đã chuẩn bị xong tinh thần ở cung điện Mộ gia hưởng thụ 2 ng ày r, haha”
Cô k chút che giấu hưng phấn, lăn mấy vòng trên giường.
Hạ Băng Khuynh thật k nhẫn tâm nói, tên động vật máu lạnh k đồng ý.
1 lúc, nữ hầu vào nói đưa Tiêu Nhân về phòng, con nhóc liền xách đích chạy đi!
Hạ Băng Khuynh quyết định qua bên Mộ Nguyệt Sâm tranh thủ 1 chút.
Cô cẩn thận xuống giường, ngồi xe lăn, ra phòng tìm Mộ Nguyệt Sâm.
Đến trc phòng, lòng cô đập nhanh, sau chia tay, lần đầu cô đến phòng này.
Cảm giác như cách 1 thế kỉ!
Đưa tay, cô do dự gõ nhẹ 2 cái lên cửa.
“Vào!” Bên trong truyền đến tiếng đồng ý.
Dù là giọng đáp ứng bình thường cũng mang ngữ khí mệnh lệnh, quả thật là khó xử lý!
Hạ Băng Khuynh là hết cách mới chịu đựng đi vào.
Đẩy cửa, cô nhìn vào trong trc, phát hiện anh đang ngồi sofa, cúi đầu nhìn lap trên đùi, vai đắp 1 cái khăn, trên bàn để ly trà.
Tay anh k lẽ đã có thể lấy trà r?
Bỏ qua nghi ngờ, cô nghĩ đến mục đích đến đây, đẩy xe vào phòng, đến trc mặt anh.
Thẳng lưng, cô ngẩng đầu cố tỏ ra nghiêm túc thanh lại giọng: “Cái đó--, xin chào!”
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, nhìn mặt nhỏ trc mặt, từ tốn đáp 2 chữ: “Xin chào!”
Anh k nói, đợi cô nói tiếp.
Lòng Hạ Băng Khuynh thực tế rất căng thẳng, cô liếm môi: “Tôi đến tìm anh, hi vọng thương lượng với anh về chuyện Tiêu Nhân, cô ấy đến r, có thể k đuổi cô ấy đi k.”
“Vậy nể ai mà tôi k đuổi cô ấy đi?” Mộ Nguyệt Sâm k cảm xúc hỏi, cúi đầu tiếp tục nhìn văn kiện trên lap.
“Nể---. nể mặt tôi đi” Hạ Băng Khuynh càng nói càng k có tự tin.
Ai ngờ, Mộ Nguyệt Sâm sảng khoái đáp: “Vậy nể mặt em là đc!”