“Sẽ thấy thôi, nói k chừng lén về phòng r.” Tân Viên Thường chỉ lên lầu, cười gật đầu.
“Nhất định Tiêu Nhân về trg, k ai ở chung, nha đầu nhất định buồn, liền chuồn đi chơi, tùy nó đi!”
Lòng Mộ Nguyệt Sâm lại k thả lỏng.
“K cần biết đi đâu, ng fai tìm thấy, tôi đi tìm tiếp.” K thấy ng, lòng anh vẫn k yên lòng.
Anh nghĩ nghĩ, đi về thư phòng.
Tân Viên Thường cười kéo Hạ Vân Khuynh, nói khẽ bên tai: “Con xem, Nguyệt Sâm lo lắng cho Băng Khuynh như v! Con đó, nhất định fai có lòng tin ở tụi nó, mẹ chắc r, sẽ k sai!”
Lòng Hạ Vân Khuynh vui vẻ hơn, quả nhiên có thể thuận lợi, v thì quá tốt r.
Trong phòng tranh.
“Bên ngoài có ng k? Nhanh mở cửa, tôi sắp lạnh chết r---”
Hạ Băng Khuynh la đến khan họng.
Chỗ quỷ quái này k ai đến. ai có thể nghĩ đc cô ở đây.
K đc, cô fai nghĩ cách.
Đầy xe lăn trong phòng tranh tối đen để tìm cửa sổ, kéo màn cửa ra, ánh sáng bên trong rọi vào.
Cô nhìn ra ngoài, là vườn hoa.
Ngẩng đầu nhìn khóa cửa sổ, quá cao r, nhưng nếu mở cửa la, nói k chừng có ng nghe.
Cô dựa bên mép cửa, chống tay cô gắng nâng cơ thể lên, 1 chân trụ đất, trọng lượng chân băng bó càng làm cô cảm thấy nặng nề, k cần thận sẽ té xuống đất.
Bản thân Hạ Băng Khuynh rất sợ té, cố giữ thăng bằng.
Tay móc cửa, cô mở ra, bên ngoài gió lạnh tràn v, lạnh đến cô run rẩy, mặt và tay lạnh đến mất cảm giác.
Mộ Nguyệt Bạch chết tiết, tôi k xong với anh.
Lòng chửi anh trăm ngàn lần, cô nuốt nước miệng để thanh họng đau rát, hít 1 hơi lạnh, la ra bên ngoài: “Cứu mạng, cứu mạng, có ai k,. nhanh đến cứu tôi---”
Mộ Nguyệt Sâm đến thư phòng dưới lầu, k thấy ai, lầu này tất cả phòng đều đc tìm qua, đến hồ bơi cũng tìm qua.
Đang tính đẩy 1 cửa phòng khác, bên tai nghe tiếng động.
Rất nhỏ, k rõ nói gì, như là làn khói lướt qua tai anh, nhưng anh chắc chắn nghe thấy, quan trọng còn là giọng nữ.
Anh dừng lại, nghe kĩ, qua mấy giây, anh lại nghe thấy.
Phương hướng là phía Tây Bắc.
Cũng có chỗ đó là anh chưa đi qua.
Anh nhanh chân qa đó.
Đầu Hạ Băng Khuynh dựa trên cửa sổ nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng mình sắp ra máu.
Ngoài hoa viên, có ng đang nhanh chân đi qua.
Ngoài phòng, hình như có ng kêu.
Cô thấy hi vọng, cũng bất chấp đau họng, quay đầu lớn tiếng la: “Tôi ở đây, cứu v, tôi sắp k chịu nổi r!”
Lần này Mộ Nguyệt Sâm nghe rõ r.
Là giọng của nha đầu.
Anh gấp gáp chạy qua, nhìn phòng phát ra tiếng kêu, đẩy cửa, phát hiện khóa r.
Theo thông thường, Mộ gia trừ phòng quan trọng, những phòng khác sẽ k khóa, mà tất cả chìa khóa đều là chú Quyền giữ, s có thể bị khóa.
“ Băng Khuynh, e ở trong s?” Mộ Nguyệt Sâm gõ cửa, la với bên trong.
“E đây, e bên cửa sổ, nhanh mở cửa, trong đây rất lạnh, e sắp lạnh chết r!” Hạ Băng Khuynh nghe giọng Mộ Nguyệt Sâm, nước mắt cũng rơi ra.
Bên ngoài cửa, lúc cô la lớn, đã đứng 1 ng.