Sau họ còn k có cửa, làm s có gió?
“Băng Băng Khuynh, sau, sau lưng là cái gì?” Giọng Tiêu Nhân run rẩy, ngón tay nắm lấy áo Hạ Băng Khuynh bất giác run rẩy.
“Đừng căng thẳng, bình tĩnh!” Hạ Băng Khuynh nhỏ tiếng nói, nắm tay cô, sau lưng căng cứng.
“Là người hay quỷ? Ngta chịu k nổi!”
Giọng Tiêu Nhân lộ biểu hiện sắp khoác.
Họ k dám quay đầu.
Nhưng, k quay đầu, cảm giác khủng bố càng lợi hại hơn.
K biết, vĩnh viễn là thứ đáng sợ nhất.
Hạ Băng Khuynh k biết phía sau là gì, nhưng trc tiên là có gì đó vừa lướt qua, hoặc là chưa đi xa.
Thứ 2, cô xác định k fai quỷ, thế giới này k có quỷ, cô k tin.
Cô sợ là trộm mà thôi, 1 ng xấu trốn trong bóng tối.
1ph trôi qua.
2ph trôi qua.
5ph trôi qua.
Phía sau k tiếng động, k 1 tiếng động.
Im lặng đến đáng sợ.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân nhìn nhau.
Tuy lòng vẫn căng thẳng, nhưng đã im lặng, cũng k khủng bố như lúc nãy.
“Chúng ta từ từ đứng dậy, đi về đối diện, sau đó cùng quay đầu!” Hạ Băng Khuynh áp bên tai Tiêu Nhân, nói nhỏ.
“Uhm, đc, nghe cậu!” Tiêu Nhân k có ý kiến, chỉ có thể gật đầu.
“V tớ đến 123, chúng ta cùng dậy.” Hạ Băng Khuynh nằm chặt tay Tiêu Nhân, hô hấp, nói:”1,2,3---”
Cô nín thở đứng dậy.
Tiêu Nhân ôm bắp tay cô, cũng đứng dậy theo.
Họ từ đi về trc, mỗi bước đều rất chậm.
Đi khỏi 3m, 2 ng mạnh mẽ quay đầu.
“Phụt---”
1 tiếng nhẹ.
4 phía sáng lên, nhà là sáng trở lại.
Có điện r.
Vốn đen tối. h nhìn rõ trc mắt, lập tức thấy đc, trong đó k có ai, chỉ là 1 bức tường trống.
Da đầu Tiêu Nhân tê dại.
Cảm giác này còn đáng sợ hơn vào phòng thực nghiệm nhìn thi thể đầy máu.
Ánh mắt Hạ Băng Khuynh di chuyển từ tường sang cầu thang, đó là cầu thang đi lên.
Biểu cảm ngưng trệ.
K lẽ “thứ “ đó lên lầu r?
“ Băng Khuynh, chúng ta cùng xuất hiện ảo giác s? Vừa nãy rõ ràng có thứ lướt sau lưng chúng ta” Tiêu Nhân gấp gáp muốn chứng minh lúc nãy k fai ảo giác.
“Shhh---” Hạ Băng Khuynh làm động tác tay với cô ý kêu im lặng.
Tiêu Nhân lần này học thông minh r, k kêu la, hỏi đến cùng, chỉ im lặng đứng đó.
Mộ Nguyệt Sâm và Quý Tu rất nhanh quay về.
“S 2 ng đứng lên v?”: Quý Tu chú ý đến sự khác thường của họ, 2 ng sắc mặt khó coi.
“Uhn, bên này ấm hơn!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 tiếng, nháy mắt ra hiệu với Quý Ty, chỉ lên lầu, lại giả bộ bình tĩnh nói:”Dây bảo hiểm bị cháy s?”
“K fai, là chạm điện” Quý Tu hiểu ý cô, vừa đáp vừa nhìn phía trên lầu.
Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm liếc lên trên lầu.
Anh k động thanh sắc nói: “Thầy Quý, anh ở dưới với họ, chập diện r, lò sưởi trên lầu chắc đã tắt, tôi đi mở.”
“Đc, anh đi đi” Quý Tu gật đầu.
Tiêu Nhân mở miệng với Quý Tu, muốn nói anh biết chuyện gì xảy ra.
Quý Tu liền bịt miệng cô lại.
Trc sau chỉ mới 10ph, “thứ” đó lướt qua nhanh v, mà sau sofa, chỉ có 1 con đường có thể biến mất, là lên lầu
- -------- ----------