Hạ Băng Khuynh dịch ra 1 chút, dựa vào sofa, dựng thẳng đầu gối, mắt nhìn trang sách, lạnh nhạt xua tay: “Anh đi nấu cơm đi, đừng làm phiềm em.”
Mày kiếm Mộ Nguyệt Sâm nhíu lại.
“Hạ Băng Khuynh, ngẩng đầu lên!”
Ngữ khí đc coi là ôn nhu mang tí mệnh lệnh.
Hạ Băng Khuynh nửa khép mắt nhìn lên, chậm rãi ngẩng đầu, mắt rơi trên mặt anh: “E ngẩng r, anh muốn nói gì?”
“A hỏi e bị làm s?” Từ khi anh về cô luôn kì lạ.
‘K gì? Cả ngày ngồi đọc sách, như hòa vào sách mà thôi!” Hạ Băng Khuynh đáp anh, cố gắng khống chế ngữ khí, nhưng vẫn có chút xa cách.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm sâu thẳm nhìn mặt nhỏ của cô:”Có phải vì a cả ngày k về, ở nhà buồn hư r?”
“Có thể ---” Hạ Băng Khuynh bất lực giảo biện.
“V như v đi, chúng ta ăn tối trc, ăn xong, cùng e đi dạo, đc k” Mộ Nguyệt Sâm dỗ cô.
Thai phụ có chút tính khí là bình thường!
“Theo ý anh, e đều đc!” Hạ Băng Khuynh phối hợp gật đầu, biểu thị sự nghe lời.
Cô có tính khí, Mộ Nguyệt Sâm cũng k làm gì đc cô, anh đứng dậy, cởi đồ tây, xăn tay áo: “V a nấu cơm, e muốn ăn gì?”
“Đều đc, mấy ngày nay k bị ói lắm.”
“Đc! V e ngồi tiếp tục đọc sách!”
Mộ Nguyệt Sâm cong lưng, hôn lên mặt cô 1 cái.
Hạ Băng Khuynh k né, lúc a thẳng lưng, cô dùng sách che mặt.
Cô có thể cảm nhận a đang nhìn cô, đứng đó bất động.
Khoảng 2ph, mới truyền đến tiếng bước chân rời đi.
Lòng thở phào, có mất mát, có phiền não, có bi thương.
Chỉ cần nghĩ đến hoặc là a đã từng tốt với cô gái đó, còn đẻ giày của cô ấy lại, giấu tóc trong ví, cho dù bây h, cô sinh con cho anh, cô đang chịu nguy hiểm bởi cô gái đó, anh vẫn k thể nói sự thật với cô.
Anh vẫn muốn bảo vệ cô gái đó s.
Haaha, cái gì là yêu chứ! Cái gì là tâm đầu ý hợp!
Đều cho chó ăn!
Mắt vô thức rơi trên nam nhân đang làm đồ ăn trong bếp, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa họ cách rất xa.
Mộ Nguyệt Sâm làm cơm xong, kêu cô qua: “Sâu lười, đừng đọc sách nữa, qua đây ăn cơm!”
Hạ Băng Khuynh vô lực đứng dậy.
Đến phòng ăn, ngồi xuống, cơm anh cũng múc cho cô r, đũa cũng để qua bên.
Cơm nóng hơi, hương thơm tứ phía, nóng đến lòng cô đau r.
Nhiều lúc a thật sự đối tốt với cô, rất thương cô.
“Ăn đi?” Mộ Nguyệt Sâm gõ trán cô: “Hnay đọc sách đến ngốc r đúng k, s cứ ngây ngốc v”
“A mới ngốc” Hạ Băng Khuynh cầm đũa, gắp cô, bỏ chút vào miệng.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn ra, cô k muốn ăn.
Cả bữa cơm, cũng k ăn nhiều.
“K ăn nữa, chúng ta đi dạo, đợi e đói, lại làm e ăn” Mộ Nguyệt Sâm lấy chén đũa của cô, kéo cô rời phòng ăn.
Bộ dạng tiếp tục miễn cưỡng ăn, sẽ k tiêu hóa đc.
Mộ Nguyệt Sâm đẩy cô vào phòng, lấy áo len dày nhất đắp cho cô, bên ngoài mặc 1 cái áo lông dày, lại quấn khăn choàng, đeo nón và găng tay.
Mặc xong, cô lật vai cô lại, nhìn cô từ đầu đến cuối, hài lòng này:”Mặc v thật đẹp, như 1 viên bi!”
Hạ Băng Khuynh đanh mặt, cắn môi, đá anh 1 cái: “Anh mới giống viên bi!”
Mộ Nguyệt Sâm giả bộ đau, bộ dạng đứng k vững:”Shhh---, chân sắp bị e đá gãy r.”