Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 557

Nghĩ nghĩ, cô mượn đth y tá, gọi điện cho Quý Tu.

“Alo, thầy Quý, e là Hạ Băng Khuynh, đang ở bệnh viện, bây h thầy có thể đến k?”

Hạ Băng Khuynh cũng k nói có chuyện gì, chỉ kêu anh đến 1 chuyến.

Quý Tu k hỏi nguyên nhân: “Đc, đợi tôi, tôi tới ngay.”

“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh cảm kích, cúp đth, trả đth cho y tá.

“Đừng buồn bã, sẽ tốt lên thôi!” Y tá an ủi Hạ Băng Khuynh 1 câu.

Thời gian này, Hạ Băng Khuynh trở thành đối tượng đồng cảm của bác sĩ y tá trong bệnh viện.

Chuyện tình buồn não, còn hơn của Quỳnh Dao.

“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh cười với y tá.

Ngta dù gì cũng có lòng tốt.

Thay xongv đồ ngồi bên giường bệnh, cô cúi đầu nhìn tờ rơi của nhà ăn gần đây, vừa đợi Quý Tu đến.

Khoảng hơn 10ph, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.

Nhanh v đã đến?

Hạ Băng Khuynh để tờ rơi xuống ngẩng đầu: “Thầy --”

Còn chưa kêu hết, đột nhiên thấy Mộ Nguyệt Bạch đứng trc mặt cô.

Mấy ngày nay, đến chị và anh rể cũng k gặp, chứng minh Mộ gia k biết chuyện sảy thai, anh s biết đc?

“A đến đón e xuất viện.” Mộ Nguyệt Bạch nhìn mặt cô mang đầy nghi ngờ, trực tiếp nói mục đích.

Hạ Băng Khuynh ngây ng, cũng k hỏi nguyên nhân, liền từ chối: “K cần, tôi kêu thầy Quý, thầy rất nhanh sẽ đến.”

“Tại s fai gọi Quý Tu cũng k gọi anh?” Mộ Nguyệt Bạch có chút ghen.

“Vì thầy Quý là ng tốt!” Hạ Băng Khuynh nói thẳng.

Mộ Nguyệt Bạch lộ biểu cảm k biết nên khóc hay nên cười, ngồi bên mép giường: “Anh cũng là ng tốt!”

“Có lẽ v---, nhưng klq đến tôi, tôi k cần biết nguyên nhân a đến đón, tôi sẽ k về Mộ gia. Có 1 tin chắc a đã từng nghe, tôi chia tay với Mộ Nguyệt Sâm r, chắc là a sẽ vui.”

“Anh là vui, nhưng vui k vì Nguyệt Sâm, mà vì, e trở lại độc thân, anh Nguyệt Bạch lại có hi vọng r đúng k?”

Hạ Băng Khuynh nhìn khuôn mặt đẹp trai mê hoặc của anh, nhàn nhạt đáp anh: “K có hi vọng! Cả đời này tôi sẽ k tìm nam nhân họ Mộ nữa!”

“Nha đầu, e v quá kích động r!” Mộ Nguyệt Bạch sờ đầu cô.

“Đừng chạm vào tôi---” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng quay đầu đi.

Mộ Nguyệt Bạch thở dài buông tay:”Bộ dạng bây h của e, như con nhím xù lông, con nhím bị thương.”

“Anh sai r, tôi k fai nhím, mà là rắn độc, là rắn độc tự giết chết con mình!” Hạ Băng Khuynh biểu cảm lạnh lùng, mang theo sự đồi bại bản thân cũng tự phủ nhận.

“Nha đầu, anh Nguyệt Bạch nói e nghe, rất nhiều chuyện k fai e sai, e quá ngốc, với lại, e căn bản chơi k lại!” Mộ Nguyệt Bạch ôm vai cô: “Cho nên, đừng buồn phiền, đời ng còn dài!”

Ngoài cửa, Quý Tu nhanh chân đi vào.

Thấy Mộ Nguyệt Bạch, anh dừng 1 chút, nhưng rất nhanh, liền khôi phục lại bình thường.

Hạ Băng Khuynh đẩy tay Mộ Nguyệt Bạch ra, đứng dậy, đi qua: “Thầy Quý, cảm ơn đã đến đón e, e k ảnh hưởng đến h dạy của thầy chứ.”

“Chiều tôi có tiết dạy, thủ tục xuất viện làm chưa?” Quý Tu ôn nhu hỏi.

Nếu đã đến bệnh viện, cũng k hỏi nguyên nhân nhập viện, thầy Quý vĩnh viễn là ng hiểu lòng ng, mà còn là ng tốt thật sự.

Hạ Băng Khuynh lắc đầu, có chút quẫn bách: “E k có tiền!”

- -------- ----------
Bình Luận (0)
Comment