Trong đó đều là đồ ăn vặt của tp S, phần lớn đều k cay.
“Mua cho tớ? Hay cho thầy Quý?”Hạ Băng Khuynh cố ý hỏi.
Nhìn khẩu vị, nhìn là biết Quý Tu!
Con ranh này, luôn có dị tính k có nhân tính!
Tiêu Nhân nâng khuỷu tay chọc vào cô: “Đừng nhiều lời, đương nhiên mua cho chồng tớ, cậu à, chị ké mấy miếng, đã lời lắm r, đừng ăn hết của anh ấy!”
“Hừ---” Hạ Băng Khuynh gõ đầu cô: “Cậu chính là trọng sắc khinh bạn!”
Tay chạm lên trán Tiêu Nhân, sờ đến mang theo tầng hồng hồng.
Hạ Băng Khuynh thu tay lại.
Trong tim bất giác thở dài.
Đêm qa 2 ng nói đến rất tối, Tiêu Nhân nói nhiều chuyện trong giới giải trí.
Nhìn ra đc, cô thật sự thích diễn xuất, nói đến diễn, mắt cô sáng lên k ít.
Chỉ là
“Cậu 1 mình trong giới lăn lộn, nhưng cũng fai phân biệt rõ ràng biết k?” Hạ Băng Khuynh nhịn k đc dặn mấy câu.
“Biết r! Cậu còn nói nhiều hơn chồng tớ!” Tiêu Nhân lắc tay cô: “Đc r, a ấy đén r, chúng ta k nói nữa.”
Qúy Tu đổi vé xong đi qua, nhàn nhạt nhìn Tiêu Nhân 1 cái.
Cô trang điểm nhẹ, môi hồng như đỏ.
“Ông xã, nhớ fai nhớ e, moa moa ---” Tiêu Nhân giả bộ xông qua.
“Tháo kính ra r nói chuyện với anh.” Quý Tu quay mặt đi, lùi 1 bước, né móng vuốt của cô.
Tiêu Nhân ôm không khí, lập tức k hài lòng:”Cái gì chứ! Cũng sắp đi r, hôn 1 cái cũng k đc s?”
Quý Tu khẽ nhíu mày, k nói.
Mắt rơi trong môi hồng của cô, trầm xuống.
Tiêu Nhân thất vọng lùi về 1 bước: “Tu Tu, a 1 mình ở ngoài, ngàn vạn lần fai chăm sóc cơ thể thật tốt, đừng bị cảm, khiến e lo.”
Cô nói r nói, mũi chua xót, đến âm thanh cũng thấp vài phần.
Hạ Băng Khuynh cầm bịch đồ ăn đi qa chỗ khác, tạm thời để lại k gian cho 2 ng họ.
Quý Tu ngây ng chút, mím môi, gật đầu.
“E cũng v” Mặt a ôn hòa đi chút.
Tiêu Nhân lập tức ngẩng đầu, nhìn anh 1 cách rạng rõ: “A đang lo cho e s? Tu Tu khẩu thị tâm phi nha”
Cô nói lớn tiếng, ng xung quanh cũng nhìn qa.
Quý Tu rất k tự nhiên ho nhẹ:”Đừng nói bậy”
“E nói bậy hồi nào” Tiêu Nhân nũng nịu đến gần, ôm tay anh: “Tu Tu, anh ở ngoài, nhất định fai”
Ng luôn lớn gan như cô, lại nói chuyện này càng nhỏ, sau cùng, nhỏ như muỗi.
“E nói gì? Nghe k rõ”
“E nói anh fai” Tiêu Nhân hiếm khi đỏ mặt: “Kiềm chế đó”
Quý Tu “”
“Hoa dại nhất định k thơm bằng hoa nhà, đúng k?” Đã nói r, thì Tiêu Nhân dứt khoát nói hết:” Đúng k?”
Quý Tu môi giật giật.
Cho cô chút ánh nắng, cô liền sáng lạn, thật sự giống Tiêu Nhân đơn thuần ngây thơ trc đây.
Hoặc có lẽ, cô căn bản k đi xa.
Khẽ nhíu mày, ấm áp hơn rất nhiều.
“Tu Tu, nhất định fai quản sự xúc động của mình, moa moa---” Tiêu Nhân dùng mặt chà lên ngực anh: “Nếu k e sẽ mua 1 khóa trinh tiết cho anh”
“Bậy bạ cái gì v?” Quý Tu nhịn lại nhịn, thấy cô ngày càng lớn gan, mặt liền đen lại.
- -------- ----------