“Ha---” Hạ Băng Khuynh nhàn nhạt cười thất thanh: “Mộ Nguyệt Sâm, tôi cảm thấy anh đừng tưởng mình đã cứu tôi r thì có thể làm tới, nên biết vong ân phụ nghĩa k phạm tội!”
“Quả thật k phạm tội nhưng lương tâm của e chịu nổi k?”
“Có gì k chịu nổi, dựa vào hành động lúc nãy của anh, bây h tôi có thể k quản anh, mặc anh đói chết hay no chết.”
Mộ Nguyệt Sâm mím môi, mắt mang ý cười, mắt sáng lên nhìn cô: “Tôi biết e k fai ng như v, Hạ Băng Khuynh, e là cô gái lương thiện!”
“HỪ” Hạ Băng Khuynh liếc nhìn “Đây là lời khen khiến tôi nổi da gà nhất năm nay!”
“Đừng khiêm tốn, e nên nhận đc!” Mộ Nguyệt Sâm chỉ bếp: “Bây h, tôi cảm thấy e sẽ nấu lại 1 bữa tối cho tôi, vì nếu tôi nói với e thực ra tôi ghét ăn đồ đã nguội r hâm nóng lại, e nhất định k ngược đãi tôi!”
“Bây h tôi thật sự hi vọng mình độc ác 1 tí!”
“E làm k đc!”
Mộ Nguyệt Sâm mắt chân thành mà nóng bỏng.
Hạ Băng Khuynh đối mắt với anh 20s liền đầu hàng: “ok, tôi làm lại phần mới cho anh là đc chứ gì.”
Thật sự k sợ vô lai thành ng xấu, chỉ sợ vô lại thành anh hùng!
Anh sẽ mặt dày vô lại vô số lần dùng sự hi sinh vĩ đại của mình để trói buộc đạo đức của cô.
“Tôi đợi!” Mộ Nguyệt Sâm lười biếng dựa ra, biểu cảm ôn nhu, khác hoàn toàn với vua mặt lạnh lúc nãy.
Hạ Băng Khuynh dọn đồ trên bàn, bưng vào bếp.
Sau đó, nấu bữa tối cho anh, 1 tô mì Dương Xuân.
“Mời dùng!’ Hạ Băng Khuynh để mì trc mặt anh.
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn, tô mì và nước: “E có phải quên bỏ đồ ăn?”
“K có, đây là mì Dương Xuân, hành chính là đồ ăn của anh!” Hạ Băng Khuynh ngữ khí “ôn nhu” nói với anh.
“Tôi k ăn hành các loại, những thứ làm ng khác hôi thối!” Mộ Nguyệt Sâm cực kỳ nghiêm túc nói với cô.
Hạ Băng Khuynh cong môi, duy trì nụ cười, 2 tay để say lưng cong ng, chậm rãi nói 1 câu: “Anh muốn ăn thì ăn, k ăn thì bỏ, tôi fai đi tắm đây!”
Nói xong, cô thẳng ng, quay về phía phòng ngủ.
“Nha đầu---”
Phía sau truyền đến tiếng la, bị Hạ Băng Khuynh lờ đi.
Cô đi thẳng vào phòng ngủ, khóa cửa.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn bàn, biểu cảm rối não, đáng chết là, anh thật sự đói r.
Lại k thể dứng dậy làm đồ ăn, nếu bị phát hiện, bị nha đầu biết chân anh k s nhất định sẽ k nhìn mặt anh.
“Rột rột---”
Bụng kêu lên.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn tô mì 1ph, sau đó thỏa hiệp, cúi ng cầm tô lên.
Anh lấy hành trong đó ra 1 bên, bắt đầu ăn mì k có bất kì đồ ăn kèm nào.
Thực ra, còn có 1 điểm anh k nói, mì, anh cũng k thích ăn.
Vừa ăn 2 miếng, nghe tiếng thang máy “ding” 1 cái, sắc mặt anh âm trầm.
Đáng chết!
Lại ai đến!
Ngẩng đầu, chỉ thấy Mộ Nguyệt Bạch cầm hoa đi vào, bên trong mặc áo len xanh biển cổ cao, bên ngoài áo khoác lớn màu nâu ưu nhã, khí chất cao quý, nụ cười đặc biệt ôn nhu mê ng.
Mộ Nguyệt Sâm thấy anh, tâm trạng càng tệ.
“Ăn gì v?” Mộ Nguyệt Bạch để hoa lên bàn, nhìn tô của Mộ Nguyệt Sâm, kinh ngạc nói: “Mì? Từ nhỏ k fai đã k thích ăn mì s!”
“S a vào đây đc?” Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm lời anh, trực tiếp hỏi.
Mộ Nguyệt Bạch mặt đơn thuần trả lời: “Ngồi thang máy lên!”
- -------- ----------