Chỉ có tiếng sóng biển ngoài xa, từng đợt vỗ lên bờ, như đang chữa lành vết thương trong tim, k tiếc sức lực, k chịu từ bỏ.
Mộ Nguyệt Sâm k tiến thêm 1 bước, mà thuận theo ánh nhìn của cô nhìn ngôi sao.
Rất lâu, bầu trời yên tĩnh bị tia sáng lướt qua phá tan, như là phá tan sự im lặng v, anh cuối cùng cũng tìm lại đc giọng của mình, “Là sao băng, e k ước s?”
Hạ Băng Khuynh mím môi k nói chuyện.
2 năm trc họ từng nửa đêm dậy vì ngủ k đc, đến sau núi Mộ gia ngắm sao.
Lúc đó bản thân quá dễ thỏa mãn, chỉ cần có thể nhận ra 1 ngôi sao, nói ra mấy cái tên của ngôi sao để có thể vui vẻ rất lâu, rất lâu.
Lúc có sao băng cô cũng nhất định ước.
Nguyện vọng lúc đó là gì nhỉ? Cô cố nhớ lại, cuối cùng nhớ ra---
Nguyện vọng hèn mọn, thành khẩn của thiếu nữ, hi vọng có thể có thể sống thật lâu với người mình yêu, ân ái sau đó sinh ra bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ
Hạ Băng Khuynh hồi thần, bụng nhỏ khẽ thắt lại, bên trong k có con, lại bị tiếc nuối lấp đầy, lại như vĩnh viễn trống rỗng, bị lủng lỗ khiến gió thông vào làm cho lạnh lẽo vĩnh viễn khó quên.
Cho nên điều ước của cô đã từng đến nhưng cũng như sao băng chớp mắt liền mất đi.
Cho nên ước với sao băng chỉ là vui 1 lúc, chỉ an ủi mình 1 lúc mà thôi.
“Tôi k muốn ước với ngôi sao lúc nào cũng có thể bị đại khí quyển làm cho biến mất trên đá, rất vô vị cũng ấu trĩ.”
Giọng của cô lạnh hơn cả gió.
Nụ cười nhạt trên mặt Mộ Nguyệt Sâm cứng lại, nhìn hình dáng thon gầy, chỉ cần thấy cô cách mình gần như v nhưng lại xa như v.
Như ngôi sao trên trời v, nhìn như có thể giơ tay đạt đc, thực tế cách ngàn vạn năm ánh sáng.
Còn chưa đợi anh chạm vào tất cả đã bị thời gian bào mòn.
Tay để trong nước k tiếng động nắm chặt, anh làm giọng mình bình tĩnh lại, “Sao băng biến mất rất nhanh, k bằng, cầu nguyện với sao Hằng thử? Lần này nhất định sẽ linh.”
Hạ Băng Khuynh k quay đầu, tóc dài ngang vai, da trắng nõn như được ánh sao lại cho sáng lên, như là nàng tiên cá lén lên ngắm trăng.
Mộ Nguyệt Sâm muốn đi qa ôm cô vào lòng.
Nhưng anh đã nhịn xuống r.
Lí trí sâu thẳm khống chế hoocmon của anh.
Có đc cô có lẽ rất dễ như lần ở căn hộ v, so về sức cô k bằng mình.
Nhưng có đc bằng cách này cũng có nghĩa là lần nữa mất đi, mà mất đi 1 cách hoàn toàn, càng k có cơ hội xoay chuyển.
Anh biết rõ, đối với cô, anh k chỉ muốn có thân thể cô.
Hạ Băng Khuynh k quay đầu chỉ k rõ cười nhẹ, “Lời của anh như đứa nhỏ v, ăn socola k bị sâu răng. K chút thuyết phục nào đc k?”
Tuy rất mê hoặc nhưng cô sẽ k dễ động lòng như v nữa.
Mộ Nguyệt Sâm nghe đc ý ngoài của câu, trầm mặc vài giây, anh lần nữa thấp giọng nói, “Nhưng sẽ có ng có thể hái sao cho em, tại s ng đó k thể lần nữa là anh?”
Giọng anh cực thấp, Hạ Băng Khuynh hoảng r, như là ảo giác.
Vì cô k xác định đc anh nói hái sao hay hái tim.
Hoặc là cả 2.
- -------- ----------