Tiêu Nhân chớp mắt, “Tại sao phòng 2 người lại gần nhất?”
Quý Tu “”
Đây căn bản không phòng trọng điểm!
Điểm chú ý của nữ nhân quả thật không thể lí giải.
Anh thả tay cô ra, “Em thay đồ trước.”
Sau đó có chút không tự nhiên nhìn qua bên.
Tiêu Nhân lúc này mới nhận ra mình mặc đồ ướt, phía trên đều lộ ra, quần lót ren dưới thân vì ướt mà dán chặt vào cơ thể.
Cô có chút quẫn bách, nhanh lấy tay che người lại, nhưng nghĩ nghĩ lại dứt khoát bỏ ra.
Tim đập như trống.
Sau đó căng thẳng mà lớn gan nhìn anh.
Quý Tu: “Vậy em thay đồ trước, tôi đi đây.”
Không đợi cô nói gì anh nâng bước ra phòng vệ sinh, bước chân có chút gấp gáp nhưng vẫn tính là vững chãi.
Chỉ là
Tiêu Nhân từ phía sau vừa hay có thể nhìn thấy tai anh đỏ lên.
Lời anh vừa nói khiến tim cô như bị ủ men, sưng phồng.
Đây có tính là giải thích?
Cô không biết.
Nhưng, tâm trạng của cô đã bay đi xa.
“Tu Tu” Tiêu Nhân nhanh chóng chạy theo, nắm tay anh, như koala ôm lấy anh, hai chân còn ôm lấy đùi thẳng tắp của anh, “Đừng đi mà”
Môi Quý Tu giật giật, cạn lời cúi đầu nhìn cô, “Em đứng lên”
Từ góc độ của anh nhìn xuống vừa hay thấy hõm sâu trước ngực cô có một giọt nước từ cổ thon của cô trượt xuống.
Yết hầu anh chuyển động, nhìn sang chỗ khác.
Cách lớp vải quần tây mỏng anh vẫn có thể cảm nhận được sự cuồn cuộn của cơ thể cô.
“Không đứng, chết cũng không.” Tiêu Nhân dùng mặt chà lên eo cô, “Anh đừng đi mà, được không?”
“Lí do”
“Em”
Muốn ấy với anh! Hôn!
Lời này đến miệng chút nữa là nói ra.
Nhưng
Lần đầu vẫn nên thục nữ chút, Tiêu Nhân xấu hổ cúi đầu, “Một mình em sợ.”
Quý Tu, “Bây giờ là buổi sáng”
“Vậy sao? Haha” Tiêu Nhân khẽ ngại ngùng, nhưng sức chiến đấu rất nhanh khôi phục lại, “Sáng em cũng sợ, em là cô gái yếu đuối”
“”
Quý Tu cong lưng không nặng không nhẹ lấy tay cô ra, “Đừng làm loạn nữa.”
“Em mới không làm loạn!” Tiêu Nhân lập tức dính lại như trước, chà sát lên đầu gối anh.
Bước chân của Quý Tu bị hạn chế, cô vì muốn chặn anh lại mà dứt khoát đưa tay che mắt anh, “Em xem anh đi thế nào!”
“Đừng làm loạn, ê, ê --- ê!”
Trước mắt Quý Tu đen lại, chân cũng không biết đá phải cái gì trực tiếp ập về trước---
“Tu Tu ---”
Tiêu Nhân kêu lên 1 tí cả người thuận theo ngã xuống.
Góc độ vừa đúng.
Hai người té ở trên giường lớn mềm mại giữa phòng---
Anh nằm ở dưới thân cô.
Ga giường mềm mại nhăn lại, áo sơ mi của Tiêu Nhân bị kéo ra lộ ra cơ thể trắng nõn.
Cô ngồi trên người anh, hai tay nửa nâng, còn chưa phản ứng lại đang xảy ra chuyện gì, mắt mê ly mà đơn thuần.
Môi đỏ cũng vì kinh ngạc mà nửa mở, môi mềm như nước đặc biệt mê người.
Lấy mạng nhất là
Cơ thể 2 người lần nữa vừa hay dán chặt với nhau.
Cách lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận rõ---
Anh, không phải hoàn toàn không dao động.
- -------- ----------