Đợi đến 2 người xuống lầu đã thấy một đám người ngồi nhìn Cố Quân Thụy.
Anh đứng trên cái ghế mân mê công tắc điện.
“Ê, cho tớ cây kềm” Anh đưa tay ra, Quản Dung Khiêm ở dưới lập tức ném cây kềm cho anh.
Anh lại tiếp tục làm nửa ngày, điện phòng khách đột nhiên sáng lên.
“Cậu được đó chứ!” Quản Dung Khiêm đánh anh một cái, trong lòng có ý khâm phục.
“Không nhìn ra Cố gia đại thiếu lại biết sửa điện, thật hiếm có.” Khương Viên không nhịn được nói, khiến Cố Quân Thụy càng đắc ý hơn.
“Đương nhiên, anh là Cố Quân Thụy phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, có gì anh không thể?” Anh cầm cây kềm ở trước nhiệt tình múa.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn vật trên tay anh, sợ nó rơi làm Hạ Băng Khuynh bị thương.
Liền lên hai bước tay lớn che lên đầu cô.
“Làm gì?” Hạ Băng Khuynh nhìn động tác của anh có chút nghi ngờ.
“Tiểu tử Cố Quân Thụy quá đắc ý, anh sợ kềm rơi xuống làm em bị thương.” Anh nói thật.
Tim Hạ Băng Khuynh rung động, cố hết sức áp chế xuống.
“Cảm ơn” Lời này khiến tim thắt lại.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nghiêng của cô, mím môi không nói.
“Ài, chú ý kềm trong tay cậu” Ôn Nhã Liền nhìn Cố Quân Thụy vui vẻ quá độ sợ nó rơi xuống.
“Không sao tớ cầm rất vững, không tin cậu xem”
Lời vừa dứt liền thấy kềm trong tay như con ngựa hoang trực tiếp đụng vào công tắc vừa sửa xong.
“Ùm!”
Một tiếng vang lên điện vụt tắt.
Mọi người kinh ngạc ai cũng nhìn sang Cố Quân Thụy.
Mặt anh lộ ra sự xấu hổ, gãi đầu, “Cái đó chỉ là tay trơn tay thôi mà? Tay trơn, tay trơn”
“Sao không thấy tay anh trơn khi tự sướng đi?” Khương Viên châm biếm khiến mọi người đều ngại ngùng, rồi cười phụt ra.
“Quân Thụy, tớ cũng tò mò đó.” Tên bạn khốn nạn Quản Dung Khiêm nói thêm một câu.
Tuy Ôn Nhã Liên và Tiêu Nhân không nói nhưng trong mắt vẫn có sự tò mò không che giấu.
“Tò mò mẹ cậu---, các người thử là biết có trơn không!” Cố Quân Thụy phản kích một câu sau đó tiếp tục coi công tắc.
Nhưng lần này làm nử ngày cũng không có điện.
“Tôi nói Cố gia đại thiếu sao đáng tin được? Nếu không được hay để Nguyệt Sâm thay đi”
Nói xong Khương Viên nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm.
Cố Quân Thụy sao có thể chịu được khi Khương Viên khinh thường mình, “Em đợi đó, hôm nay nếu bản thiếu sửa được nó thì nhất định khiến yêu tinh em thành người của anh.”
Khương Viên cười khanh khách.
“Nếu thật sự sửa được, chị không chỉ thành người của cưng còn mang theo thư kí Trác tặng cưng. Thế nào, buôn bán lời quá chứ?”
Trác Tùy Hàng dễ dàng bị Khương Viên bán đi, nhìn Mộ Nguyệt Sâm rồi nhìn Khương Viên.
Thở dài trầm nặng.
Anh là trợ lý tổng tài mệnh sao khổ vậy?
“Được! Bản thiếu sẽ sửa được nó!”
Cố Quân Thụy vung tay, đứng trên cô mang bộ dạng kẻ trí đang tính kế.
Đáng tiếc bên cạnh anh một đống người muốn hạ bệ anh.
Ví như, Mộ Nguyệt Sâm.
“Chắc hôm nay cũng không có điện rồi, mọi người nghĩ xem chiều nay ăn gì.” Mộ Nguyệt Sâm bình thản nói một câu, nhận được sự đồng ý của đại đa số mọi người.
“Nhìn bộ dạng cũng không hi vọng gì. Tớ đi hỏi bảo mẫu biệt thự còn gì ăn.” Ôn Nhã Liên cười cười quay người đi về hướng khác.
- -------- ----------