Tối, bãi biển.
Khương Viên mặc bikini đen ren xuất hiện trên bãi cát.
“Mọi người đều đang đợi tôi sao?” Cô ném ánh nhìn quyến rũ qua không xác định mục đích.
Trừ hai cô gái ra những người khác đều lộ vẻ chán ghét.
Đến Quý Tu cũng thể hiện chút phiền trên khuôn mặt.
“Tôi nói Khương đại tiểu thư, cô có gì hay để chơi đáng để chúng tôi đợi lâu như vậy.” Cố Quân Thụy lớn gan nhất cũng thiếu đánh nhất.
Khương Viên đi lên ngồi bên cạnh anh.
“Cố đại thiếu gia, cậu nói xem còn có thể là trò gì? Hay là chúng ta về phòng chơi?” Giọng cô tê dại thấu xương, nhưng mặt Cố Quân Thụy lại cực kỳ hoảng sợ.
“Tôi nói Khương đại tiểu thư, cô tha cho tôi đi. Ai không biết cô đêm đêm sênh ca, mỗi đêm ấy ấy, nếu tôi chơi với cô sợ là suy nhược mà chết.”
Miệng của Cố Quân Thụy là vậy, lúc nói dễ nghe sẽ ngọt đến muốn chết.
Lúc khó nghe thì lúc nào cũng tức chết người khác.
Cơ thể kiêu ngạo của Khương Viên khẽ dậy thể hiện cô rất tức giận với lời anh nói.
“Được rồi, dừng lại đi. Khương Viên cô nhanh nói rốt cuộc có gì chơi. Nếu không làm hài lòng chúng tôi thì đừng trách mọi người không hiểu chuyện.”
Mộ Nguyệt Sâm hối thúc khiến mắt đẹp của Khương Viên lập tức sáng lên.
“Nhất định không khiến mọi người thất vọng” Cô vỗ tay, Trác Tùy Hàng ở sau đáp một tiếng.
Bộ dạng đó như lính theo hầu Khương Viên vậy.
“Tôi nói Tùy Hàng à, cậu có phải quên tôi mới là ông chủ phát lương cho cậu?” Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày nhìn Trác Tùy Hàng.
Nghe lời trêu chọc của anh, Trác Tùy Hàng có khổ không thể nói.
Lạy ngài Mộ tổng, anh là ông chủ phát lương cho tôi thì cũng nên có chức trách của ông chủ! Anh nhìn tôi bị người khác tùy tiện sai bảo như vậy, không phải là vì anh ngầm đồng ý sao?
Trác Tùy Hàng cảm thấy tim rất mệt.
“Được rồi, tuyên bố qui tắc trò chơi” Khương Viên đánh gãy suy nghĩ muốn cáo trạng của Trác Tùy Hàng, kêu anh vào thẳng vấn đề.
“Khụ khụ, được” Anh thanh lại họng bắt đầu tuyên bố qui tắc trò chơi tối nay.
“2 người 1 tổ, vào biệt thự bị cúp điện tìm bảo vật. Không được mở đèn pin cũng không được âm thầm truyền tin.”
Qui tắc rất dễ, anh dùng 10 giây đã nói xong.
“Tôi nói đại tiểu thư, đêm hôm kêu chúng tôi cùng chơi trò tìm bảo vật?” Lần này, Quản Dung Khiêm cũng nhịn không được nói.
Mấy người khác nhìn cô đợi cô trả lời.
Chỉ thấy cô cong tay thần bí, một đám người lập tức vây qua.
“Tôi nghe bảo mẫu nói, lúc biệt thự cúp điện sẽ phát sinh một chuyện kì lạ. Có lúc một mình đi trên hành lang sẽ thấy quỷ đó!”
Câu cuối của cô nói rất nặng, giọng cao lên.
Dọa đến Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân 2 người, ôm lấy người bên cạnh.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn Hạ Băng Khuynh run rẩy bất giác ôm lấy mình, đột nhiên cảm thấy trò chơi này của Khương Viên không tệ. Nếu có thể anh và Hạ Băng Khuynh sẽ tiến thêm một bước.
Nghĩ đến đầu, trong lòng anh đã âm thầm đồng ý với Khương Viên.
Mà Hạ Băng Khuynh sau khi nhận thức được hành động của mình liền thả anh ra.
“Chị chị Khương Viên, thật có quỷ sao?” Tiêu Nhân dựa trên người Quý Tu, không quan tâm sắc mặt người khác ôm chặt eo anh.
- -------- ----------