Vậy tay cô sờ là của ai?
Tay cô bắt đầu run rẩy, cô đưa tay lên tính rút lại.
Nhưng khi tay cô vừa rời bàn đột nhiên nó động đậy nắm lấy tay cô.
“A! Mộ Nguyệt Sâm, có quỷ!” Cô kêu lên 1 tiếng, bắt đầu chống trả.
Mộ Nguyệt Sâm tuy không hiểu tình hình nhưng nghe ra sự hoảng sợ của cô, phản ứng cực nhanh qua giúp cô.
Kết quả, anh vừa đến sau lưng cô liền thấy phía trước đột nhiên sáng lên.
Hạ Băng Khuynh mở to mắt nhìn ánh sáng trước mắt.
Khuôn mặt trắng bệch xuất hiện dưới ánh đèn.
Thậm chí, ở trong miệng còn có vết máu đỏ.
Tuy Hạ Băng Khuynh theo trường phái vô thần, nhưng mặt quỷ ở cự ly gần cô vẫn bị dọa đến không thể suy nghĩ.
Mắt cô ngưng trọng, đồng tử muốn thành màu trắng.
“A--”
Tiếng thét vang lên.
Trong lúc nhất thời mắt cô trợn ngược, hoàn toàn ngất đi.
Thời khắc trước khi ngất cô nắm chặt áo Mộ Nguyệt Sâm.
Trong đầu cô toàn là Mộ Nguyệt Sâm chạy đi.
Cô nghĩ, bản thân nhất định trúng độc rồi!
“Băng Khuynh, Băng Khuynh, tỉnh lại!” Anh lắc cơ thể cô, nhưng lại cảm thấy cơ thể cô sớm đã vô lực yếu đuối, anh thả ra thì sẽ lập tức rơi xuống đất.
Trong nhất thời, khí chất cả người anh trở nên sắc bén lạnh lẽo.
Anh nhìn khuôn mặt trắng bệch bên kia, trong mắt có hận ý.
“Tôi không quản là người hay quỷ, hôm nay nhất định phải hiện nguyên hình!” Anh đi về trước đưa tay lấy mặt nạ ra.
Mặt nạ vừa rơi người đó liền muốn chạy.
Mộ Nguyệt Sâm thả Hạ Băng Khuynh xuống đứng dậy đuổi theo.
Đáng chết, dám tổn thương Hạ Băng Khuynh, nhất định phải trả giá!
Dù là người hay quỷ!
“Đứng lại cho tôi!’ Anh đuổi 3 bước liền nhào lên đẩy người đó xuống đất.
Người đó phát ra tiếng kêu đau, giọng điệu rất giống người đó.
Anh dùng chân giữ chặt người đó, sau đó lấy điện thoại trong túi ra. Mở đèn pin rọi lên người của người đó.
“Khương Viên?” Anh cực kỳ kinh ngạc.
Sao lại là Khương Viên?
Cô tự nhiên lại muốn dọa Hạ Băng Khuynh?
“Là tôi, không chơi nữa, không chơi nữa, anh dậy nhanh, tôi sắp bị đè chết rồi!” Thấy mình bị vạch trần, Khương Viên cũng không giả bộ nữa.
Dứt khoát thừa nhận thân phận, may có thể có cái chết thoải mái hơn.
“Sao cô lại ở đây? Tùy Hàng đâu?”
Anh nhớ họ 1 tổ, Khương Viên ở đây, Trác Tùy Hàng cũng không xa.
“Anh ấy ở dưới, không dám lên. Nói không phản bội, không thể dọa ông chủ cái gì đó, thật vô dụng” Khương Viên không ngừng nói, “Nguyệt Sâm, nhanh thả tôi ra, ngực tôi sắp bị anh đè nhỏ rồi.”
“Tôi cần giải thích” Anh thả cô ra, nhưng đèn pin vẫn rọi lên cô, sợ cô giảo hoạt chuồn đi.
Đến lúc Hạ Băng Khuynh tỉnh anh không có chứng cứ thì làm sao?
Nghe giọng lạnh lẽo của anh, Khương Viên biết hôm nay mình xong rồi.
Vốn tính dọa Mộ Nguyệt Sâm, ai ngờ lại xui xẻo đụng phải Hạ Băng Khuynh.
Theo sự thương yêu của anh dành cho Hạ Băng Khuynh, Khương Viên cảm thấy hôm nay mình dù bị lột da cũng là một kết cục tốt.
“Nếu tôi nói thật anh sẽ giết chết tôi không?” Khương Viên chắn ánh sáng, mắt mở hờ nhìn mắt anh.
“Nếu cô nói thực, tôi có thể cho cô chọn chết thế nào.”
- -------- ----------