Cưới Anh Nhé

Chương 54


Tuần trăng mật của cả hai người diễn ra tại bờ biển rio xinh đẹp.

Khương Bạch Ngọc bước xuống dưới xe nhìn ra ngoài, xung quanh là mùi biển mằn mặn, dải cát trắng trải dài cùng làn nước trong xanh.
Châu Chấn Kiệt cũng từ trên xe bước xuống, hắn từ phía sau ôm lấy eo cô nói.
"Em thấy sao nơi này đẹp chứ?"
"Đẹp quá, em rất thích."
"Vậy thì em phải nhìn đến biệt thự của chúng ta, chắc chắn em cũng sẽ thích nó."
Nói rồi hắn dẫn cô đi đến nơi bọn họ sẽ ở lại, Châu Chấn Kiệt đã tốn rất nhiều tiền để mua lại rồi cải tạo chỗ này.

Nhìn đến căn biệt thự to lớn trước mặt Khương Bạch Ngọc kinh ngạc, cô quay sang nhìn Châu Chấn Kiệt hỏi.
"Em nghĩ chúng ta chỉ đến đây du lịch thôi chứ? Mua nhà có hơi quá không?"
Châu Chấn Kiệt xoa tóc cô đáp.
"Anh mua nó có chủ đích cả, nếu chúng ta thích bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây.

Hơn nữa biệt thự rất rộng em có thể mang theo anh chị em của mình đến ở cùng."
Nghe vậy Khương Bạch Ngọc gật đầu không hỏi thêm, cô đâu biết hiện tại không chỉ một căn biệt thự này, nếu cô thích Châu Chấn Kiệt có thể tặng cô cả một hòn đảo.
Hai người đi vào trong biệt thự, còn chưa đi đến phòng ngủ Châu Chấn Kiệt đã kéo tay Khương Bạch Ngọc lại bế bổng cô lên.

Khương Bạch Ngọc bị bất ngờ ôm ghì lấy cô hắn, nghe hắn ghé bên tai cười nói.
"Chúng ta cũng nên làm theo truyền thống chứ nhỉ, để anh bế em vào."

"Em nặng lắm, anh bế được không đấy."
"Cứ chờ xem."
Nói rồi Châu Chấn Kiệt bế cô mà chẳng có chút khó khăn gì, hắn đi lên cầu thang lên tầng hai sau đó vào trong phòng ngủ.
Căn phòng hướng ra phía biển, bên ngoài ban công còn có bồn tắm nước nóng lộ thiên.

Khương Bạch Ngọc được Châu Chấn Kiệt đặt lên giường sau đó hắn cúi xuống hôn lấy môi cô.

Khương Bạch Ngọc bật cười đẩy hắn nói.
"Dừng lại, em còn chưa tắm đâu đó."
"Có sao đâu, anh không ngại."
"A em phải tắm đã."
"Vậy tắm cùng nhau luôn đi."
Khương Bạch Ngọc thấy hắn nói vậy cũng không từ chối, nào ngờ vào phòng tắm chẳng thấy tắm mà bàn tay bắt đầu không an phận chạm vào cô.
Nghĩ lại lần đầu tiên bọn họ làm chuyện đó cũng là khi ở trong phòng tắm.

Mấy cảnh nóng bỏng hiện lên khiến mặt cô đỏ ran.
Hai người nhìn nhau, trong chốc lát ngọn lửa tình nổi lên.

Cả hai chạm vào nhau, trao cho nhau từng cái ôm hôn.
Đêm xuân qua đi, buổi sáng Châu Chấn Kiệt nhìn Khương Bạch Ngọc nằm bên cạnh mình đang say giấc liền nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt cô.
Hắn đứng dậy chuẩn bị đồ ăn sáng trong phòng bếp, đến khi Khương Bạch Ngọc tỉnh ngủ đi xuống lầu đã ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt.
Trong phòng Châu Chấn Kiệt đang cầm chảo đổ trứng ra đia, Khương Bạch Ngọc lại gần từ phía sau ôm lấy hắn nói.
"Em không ngờ anh cũng biết nấu ăn đấy."
Châu Chấn Kiệt khẽ cười, mấy thứ này là hắn dụng tâm đi học về nấu cho cô, nếu Khương Bạch Ngọc biết tay hắn bị bao nhiêu vết thương do dao chắc thương tâm chết mất.
Khương Bạch Ngọc nhón một miếng trứng ăn thử, đối với tay nghề của Châu Chấn Kiệt món trứng này quả thực rất ngon.
Ăn xong bữa sáng cô cùng chồng đi dạo quanh bờ biển.
Cả hai tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này, chỉ có hai người họ bên nhau.

Cho đến khi ngày thứ năm một sự cố đánh vỡ kỳ nghỉ yên bình của bọn họ.
Khương Bạch Ngọc buổi sáng tỉnh ngủ như thường lệ nấu ăn sáng, nay cô muốn nấu cháo cá để ăn.

Không ngờ khi thấy con cá nằm trong khay dạ dày cô như muốn phản kháng mà cuộn lên.
Cô nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó ôm miệng chạy đến bồn rửa bát nôn khan.
Châu Chấn Kiệt nghe tiếng của cô liền đi ra hỏi.
"Có chuyện gì vậy em."
Khương Bạch Ngọc vốc nước lau mặt để tỉnh táo lại, cô nhìn gương mặt lo lắng của hắn đáp lời.

"Em không sao hết, anh đừng lo lắng quá."
"Không được, để anh đi gọi bác sĩ cho em."
Châu Chấn Kiệt sợ cô bị say nắng nên đổ bệnh ngay lập tức gọi cho bác sĩ mà mình đã chuẩn bị từ trước.

Chưa đầy mười phút bác sĩ đã có mặt tại biệt thự.
Khương Bạch Ngọc trấn an hắn rồi để bác sĩ khám, khám xong cô hỏi.
"Bác sĩ tôi bị sao vậy?"
Bác sĩ đáp.
"Cơ thể cô rất khỏe mạnh không có bệnh tật gì hết."
"Vậy tại sao tôi lại buồn nôn..."
"Bởi vì cô đang có thai, chúc mừng hai người nhé."
Hai vợ chồng nghe bác sĩ chúc mừng vẫn nghĩ mình đang mơ, Châu Chấn Kiệt hỏi lại bác sĩ.
"Ông chắc chứ?"
"Tôi cam đoan là tôi khám đúng, nếu anh nghi ngờ có thể tới bệnh viện kiểm tra lại."
Niềm vui vỡ òa trên gương mặt của Châu Chấn Kiệt, hắn ôm lấy Khương Bạch Ngọc như một đứa trẻ mà hô lên.
"Chúng ta có con rồi!"
Khương Bạch Ngọc bật cười đánh yêu hắn.
"Anh đừng kích động vậy sẽ ảnh hưởng tới con đó."
Nghe vậy hắn vội vàng buông tay ra.
"Được được, từ giờ anh sẽ nhẹ nhàng hơn.

Sau này cứ để anh chăm sóc em, em không cần phải làm gì hết."
Tin Khương Bạch Ngọc có em bé lan truyền đến tai Vương phu nhân.

Bà năm nay đã gần bảy mươi, chỉ có duy nhất một người con trai tất nhiên phải lo lắng chuyện trọng đại này.
Bây giờ sắp có cháu nội Vương phu nhân đứng ngồi không yên đòi con trai phải đưa Khương Bạch Ngọc về nhà cho bà chăm sóc.

Hai người nghe theo trở về nước, Vương phu nhân cùng Châu lão gia còn đích thân ra đón.

Nhờ việc mang thai này mà thái độ của Vương phu nhân đối với Khương Bạch Ngọc thay đổi chóng mặt.

Bà không còn gắt gỏng hay xét nét với cô ngược lại quan tâm chăm sóc hơn cả con đẻ.
Lúc nào Vương phu nhân cũng bắt Châu Chấn Kiệt phải quan tâm cô, Khương Bạch Ngọc muốn gì cũng mua cho bằng được.

Tất nhiên cô không vì việc này mà trở nên kiêu ngạo, vẫn đối xử tốt với mọi người trong nhà ngay cả người làm.
Nhờ việc có con mà mối quan hệ của cô cùng Vương phu nhân cũng trở nên tốt đẹp.
Đến khi cô sinh con gia đình hai bên túc trực ngoài cửa không thiếu một ai, Châu Chấn Kiệt nôn nóng chỉ sợ xảy ra chuyện không hay cả buổi sinh nở đều nắm chặt tay vợ.

Nhìn cô đau đớn trên bàn sinh mà lòng hắn cũng đau như cắt.
Đến khi bác sĩ đi ra thông báo mẹ tròn con vuông bình an cả nhà mới hạ tảng đá trong lòng xuống.

Ai nấy đều vui mừng chúc phúc cho hắn.
Châu Chấn Kiệt ôm đứa con trên tay, kết tinh tình yêu của hai bọn họ mỉm cười hạnh phúc, hắn ôm đứa bé cho Khương Bạch Ngọc, cô cũng xúc động nhìn đứa bé đang mở to đôi mắt lúng liếng quan sát thế giới.
Có lẽ khoảnh khắc này chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trên cuộc đời này.
.
End.

Bình Luận (0)
Comment