"Châu Mộng Dư, Châu Mộng Dư".
Phương Lâm khó hiểu, gọi tên tôi đến mấy lần tôi mới giật mình tỉnh dậy sau những tiếng cười và dòng suy nghĩ lệch lạc, tôi bỏ qua lý do tại sao Phương Lâm lại biết tác dụng máu, tôi thầm cảm ơn Phương Lâm trong lòng.
"Hả?".
"Cậu có sao không thế?".
Tôi cười ha hả, chối không sao, tôi cứ tủm tỉm cười mãi, không nhịn được, nhịn lại khó chịu ở cổ họng.
"À, cậu bảo chữa vết thương cho cậu, mau cởi áo ra đi".
Nghe câu nói của tôi, manh động, lưu manh, suy nghĩ lại câu nói lúc nãy tôi hơi thấy xấu hổ, Phương Lâm là người ra điều trước, yêu cầu tôi chữa trị vết thương Từ Hào Vương gây ra, bây giờ lại im lặng lắc đầu từ chối, do Phương Lâm vừa nói ra điểm chính của máu, lỡ tôi không hài lòng, lại điều khiển Phương Lâm thì không tốt lành hay ho gì, tôi cũng không ép Phương Lâm.
"Vậy cậu vào phòng khách ngủ qua đêm đi rồi hẵng về".
Phương Lâm từ chối ý tốt của tôi, trời đã tạnh mưa, Phương Lâm đứng dậy cảm ơn, còn hứa sẽ giặc bộ đồ sạch sẽ rồi trả lại.
Phương Lâm vẫy taxi đi về, Phương Lâm ngồi trong xe nhìn tôi đến khi xe khuất, hết thấy nữa mới chịu nhắm mắt thư giản, miệng cong cong nở nụ cười nguy hiểm, Phương Lâm muốn ở lại xem kịch hay nhưng lại thôi, vì Phương Lâm đang giả vờ không quen Từ Hào Vương, ở lại chính là vướng tay vướng chân rồi, thôi thì đi về, ngày mai qua nhà tôi viện cớ trả đồ mà hóng chuyện, một công đôi việc, quá sắc sảo, quá sắc sảo rồi, khâm phục tài diễn xuất của Phương Lâm.
Tôi đóng cửa vào nhà khi không thấy bóng dáng chiếc xe Phương Lâm nữa, tôi ngồi trên giường giống kiểu ngồi thiền, ho khụ khụ lấy tinh thần, hít thật sâu thở ra thật lâu, tôi nhắm mắt lại, để đầu óc thanh thản, không suy nghĩ sai hướng, tịnh tâm suy nghĩ về sai khiến Từ Hào Vương, tôi tưởng đã thất bại hoặc không có tác dụng, ấy vậy mà thành công, Từ Hào Vương xuất hiện ngay trước mắt tôi trong vòng một nốt nhạc, nhìn vẻ mặt khó hiểu ấy, không hiểu sao tôi lại buồn cười.
"Châu Mộng Dư, rốt cuộc cô đã làm gì tôi, mà tay chân tôi không thể theo ý tôi".
Cái giọng nghe qua đã biết đang tức giận lắm đây, tôi tỏ ra ngu ngơ, vô tình, tôi thả chân xuống, vắt chéo chân, tay chống đỡ thở dài không nhìn thẳng mặt Từ Hào Vương.
"Tiểu Vương Vương à, anh đã là con ma xấu xí ăn nhờ ở đậu nhà người ta, còn không biết phụ người ta thì thôi đi chứ, còn dám lớn giọng mắng chủ nhà?".
Tôi lắc đầu tặc lưỡi cố ý tỏ ra thái độ không vừa lòng với thái độ của Từ Hào Vương, Từ Hào Vương đã cau chặt đôi lông mày đậm như bút vẽ, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm nổi gân xanh thành đường nét, cơ hồ muốn bóp chết tôi ngay tại chỗ, đáng tiếc, lực bất tòng tâm*.
Một vị thiếu gia tự do, tự tại thế này, bị ép buộc làm những chuyện mình không thích, đây chính là bức chết người khác.
Từ Hào Vương không cần nhìn lại bản thân cũng biết mình không xấu giống như lời chê bai phát ra từ miệng của tôi, Từ Hào Vương bắt đầu thể hiện sự cao lãnh, không nói thêm một từ nào nữa, đỉnh cao của chọc tức người khác là đây, mặc kệ tôi nói bao nhiêu, hắn cũng không thèm trả lời, nghoảnh mặt nhìn nơi khác.
Tôi ngã người xuống lăn một vòng nằm dài trên giường, phắc tay, Từ Hào Vương biến mất rồi lại xuất hiện trên tay cầm theo một ly nước chanh đặt xuống bàn cạnh đầu giường.
"Tiểu Vương Vương ngoan, đi ngủ đi, mai có việc cho anh làm".
Tôi xoay người qua nhìn thấy căn phòng trống, người đã đi mất.
"Tiểu Vương Vương, tắt đèn".
Bóng đèn vụt tắt thay vào đó là ánh đèn mờ mờ ảo ảo của chiếc đèn ngủ, tôi chùm chăn lăn vào giấc ngủ.
Hắn ngồi trên không dưới tầng hầm, Tiểu Vương Vương là danh hiệu tôi hay gọi hắn ở kiếp trước, tuy cái biệt danh này không hợp với Từ Hào Vương cao lãnh, lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, nhưng tôi lại thích gọi Từ Hào Vương như vậy, vài lần bị đánh vẫn không biết chừa là gì.
Từ Hào Vương nhắm mắt định thần, Từ Hào Vương biết cách bỏ sự điều khiển, Từ Hào Vương từng đọc qua cuốn sách nói về viên ngọc Hoả Thiên, khi tôi biến mất thì cuốn sách này ra đời không ít lâu sau đó, mà cách này rất là khó.
Theo trình tự:
Một là: Máu của người có chứa viên ngọc Hoả Thiên.
Hai là: Lá cây Mộc Huyết Âm để trong lửa địa ngục một trăm ngày, sau một trăm ngày sẽ nhuyễn thành bột.
Ba là: Một cây hoa bỉ ngạn đã nhiễm máu của người có viên ngọc Hoả Thiên trước đó ba năm, sau năm trăm năm sẽ phát sáng.
Làm theo: Lấy một ít máu của tôi kết hợp cùng lá Mộc Huyết Âm đã nát thành bột ủ trong lửa địa ngục một trăm ngày và một cây hoa bỉ ngạn đã nhiễm máu tôi trước ba năm, sau năm trăm năm cây hoa bỉ ngạn đó sẽ phát sáng thành những hạt li ti màu đỏ bay lên pha chút ánh sáng, đứng từ xa cũng sẽ thấy, rồi ấp ủ ba thứ đó nhuyễn thành bột màu đỏ, pha trong nước ở Diêm điện rồi uống vào, sẽ bị cắt đứt.
Nghe qua thôi cũng đủ rùng mình chứ đừng nói sẽ làm, Từ Hào Vương trầm ngâm suy nghĩ xem có nên làm theo hay không, khúc nhược điểm không hiểu vì sao nó đã biến mất, nên không biết có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không.
*Lực bất tòng tâm là “sức không theo lòng”, tức là sức không đủ để làm điều lòng mình muốn.