"Cô sao rồi?".
Từ Hào Vương từ trong tường bước ra đi tới đứng trước mặt tôi hỏi han.
"Vẫn chưa chết".
"Cái ngữ khí gì đây? Tôi lịch sự hỏi thăm mà cô lại bày ra gương mặt chán ghét đó đáp lại?".
"Ngày mai nữa là chúng ta không còn dính líu đến nhau nữa".
"Ý cô là?".
Tâm trạng của tôi xuống dốc không phanh, tôi cố gắng bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, thật ra tôi đang chút giận lên con người hắn, cứ mỗi lần như vậy là tôi sẽ hối hận khi hết giận.
"Phương Lâm".
Tôi hét lớn, Từ Hào Vương cau chặt đôi lông mày khó chịu, hắn không hiểu tôi đang suy nghĩ gì trong đầu, làm vậy có mục đích gì.
Phương Lâm mở cửa đi vào gấp gáp hỏi xem tôi bị làm sao, Từ Hào Vương biến mất khi cánh cửa mở ra, tôi nhép miệng kiếm đại lý do là tôi thèm trái cây, ấy vậy mà Phương Lâm vẫn tươi cười xoa đầu tôi một cái rồi đi ra hàng trái cây lựa trái ngon trái ngọt đem về.
"Cô làm vậy là có ý gì?".
Từ Hào Vương hiện ra chống tay ép tôi lưng tựa vào tường, gương mặt hắn cách tôi một gang tay, hơi thở ấm ấm phả vào da mặt tôi, tôi né tránh ánh mắt Từ Hào Vương thuận tay đẩy hắn ra nhưng Từ Hào Vương vẫn khư khư giữ nguyên một chỗ.
"Xem như tôi lo xa đi, sống chết mặc cô".
Ngữ điệu giận dỗi, tôi vô tâm không phát hiện ra, Từ Hào Vương nói như vậy tôi cũng dùng ngữ khí quát lại, trừng mắt giận dữ.
"Được thôi, tôi sống chết không đến lượt anh quản, cút".
Từ "Cút" khá nặng nề, đối với người khác đặc biệt là con trai dường như xúc phạm đến lòng tự trọng của hắn, Từ Hào Vương biến mất ngay lập tức, nổi giận đùng đùng trở về căn phòng trong sợi dây chuyền, Giai Hân Hi và Mộng Phạn giật mình, hoảng sợ khi thấy Từ Hào Vương bay ra ngoài đảo lộn mọi thứ, sắt, gỗ, bông,...biến thành mảnh nhỏ bay lung tung trong không trung rồi hạ xuống nhanh chóng.
"Anh bị sao vậy?".
Miêu Tân giữ chặt cánh tay Từ Hào Vương kéo một cái. Hắn giật mình nhìn lại đống đổ nát do chính mình gây nên, Từ Hào Vương trở lại trạng thái ban đầu lắc đầu.
(Truyện được đăng tải tại page Vô Lam và s2.truyenhd.com volam03, mọi nơi khác Sứa không chịu trách nhiệm khi bản thảo có lỗi sai).
"Không sao? Anh chắc là không sao chứ? Lần đầu tiên em thấy anh nổi điên là lúc Tiêu Cát Yên và Viên Minh Triệu cùng nhau đi chuyển kiếp, lần thứ hai có liên quan gì đến cô ta không?".
"Ăn nói cẩn thận một chút, ai là cô ta?".
"Vâng, em xin lỗi, là Tiêu Cát Yên mới đúng".
"Ăn nói xằng bậy".
Dứt lời Từ Hào Vương đi đến gốc cây gần nơi cây Mộc Huyết Âm xuất hiện dựa lưng ngủ cho tâm hồn thanh thản đầu óc bớt rối lại.
Miêu Tân bay thẳng vào phòng hỏi hai chị gái kia, hai chị lắc đầu không biết lý do Từ Hào Vương nổi điên, đột nhiên Giai Hân Hi suy nghĩ cái gì đó rồi thốt lên.
"Từ Hào Vương vừa lành vết thương vội vàng đi thẳng thăm Châu Mộng Dư, sau một lúc Từ Hào Vương về thì liền thành ra như vậy".
Miêu Tân trầm tư phân tích lời Giai Hân Hi nói ra, thở dài tan biến trong không khí.
Dòng suy nghĩ Miêu Tân lúc này biết ngay liên quan đến cô ta, dính líu đến cô ta sẽ thành ra con người kiểm soát không nổi năng lực, luỵ tình cảm quá rồi.
"Cậu có ý gì vậy?".
"Muốn phá huỷ hình tượng người khác thì đầu tiên phải tiêm nhiễm vào bạn thân của họ đầu tiên, cậu còn không hiểu đạo lý này sao?".
Giai Hân Hi cười phá lên rồi biến mất, Mộng Phạn ngồi trên giường á khẩu, đáp trả lại thế nào bây giờ? Ngay từ đầu Giai Hân Hi đâu có vì tình yêu mà luỵ mà ác đến vậy đâu? Bây giờ khác xưa quá, cả Mộng Phạn cũng chẳng nhận ra được đó có phải là Giai Hân Hi, người mà Mộng Phạn từng quen biết, thân thiết hay không.
Ở bên đây, tôi nhai từng miếng táo đỏ, ngọt ngọt, xốp xốp sướng miệng, cơn tức dịu hẳn đi.
"Còn bao nhiêu ngày nữa là đến mười lăm âm lịch thế?".
"Ngày mai".
"Gì cơ? Mình còn tưởng hai hay ba ngày nữa chứ".
Tôi khá ngạc nhiên, Phương Lâm cười mỉm rồi thôi, tôi lo tán gẫu, nhâm nhi từng miếng táo được gọt sẵn mà có hay biết gì ở thế giới bên kia có người mới nổi loạn xong, nếu tôi nắm giữ sợi dây chuyền thì còn biết được giấc mơ xảy ra chuyện gì vì mỗi lần như vậy thì sợi dây chuyền sẽ nhấp nháy toả ra ánh sáng màu xanh lam yếu, mạnh tuỳ theo mức độ bên trong sợi dây chuyền.