Vương Tam Nha vội vàng đánh xe la vào trong thôn, dọc đường gặp thôn dân thì thân thiện chào hỏi. Mặc dù ở phủ thành tốt thật, nhưng vẫn không bằng cảm giác thân thuộc của thôn làng nơi đã lớn lên từ nhỏ.
An Nam Phong ngồi bên cửa sổ xe, nhìn người trong thôn ra xem náo nhiệt, tiểu gia hoả còn vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Bạch Trà cười nhẹ nhàng, giọng dịu dàng nói cho con nghe bên ngoài là ai.
An Cát dựa vào cửa sổ, ánh mắt dịu dàng nhìn hai mẹ con họ. Đứa nhỏ bây giờ đã chín tháng, có thể đứng lâu khi vịn vào đồ vật. Tuy nhiên, khi tự đứng thẳng một mình thì chỉ có thể lắc lư giữ vững trong một lúc ngắn. Đôi khi bé đã có thể gọi "mẹ" với âm tiết đôi, rất thông minh. Mỗi lần bé bò đến mép giường thì đều dừng lại, không tiếp tục bò đi nữa, vì thế cô cũng không nghĩ đến việc phải gắn thêm vòng bảo hộ ở mép giường. Dù sao đứa nhỏ cũng sẽ không ngã xuống.
Xe lừa dừng lại trước cửa nhà, An Cát xuống xe và đưa cho Tam Nha hai túi trái cây khô, bảo cô ấy nghỉ ngơi hai ngày rồi mới bắt đầu làm việc.
Vương Tam Nha cười cảm ơn, không nói nhiều mà xoay người về nhà ngay. Sau ba tháng xa nhà, điều cô nhớ nhất chính là cha mẹ.
An Cát trước tiên đỡ vợ xuống xe, đưa chìa khóa cho cô ấy, sau đó đưa tay ôm đứa nhỏ ra, "Ồ, lại nặng hơn rồi," cô vừa cười vừa nói khi bước vào nhà, "Về nhà lâu rồi, còn nhớ nhà không?" A, vẫn là nhà mình tốt, vừa vào đã cảm thấy thân thuộc và thoải mái. Ở trong cái tiểu viện thuê ở phủ thành, sáng tối đều nghe tiếng đọc sách, điều khó chịu nhất là anh chàng bên cạnh cứ lặp đi lặp lại một quyển sách. Đến mức An Cát có thể thuộc lòng, mà đối phương vẫn đọc diễn cảm. Cuối cùng, An Cát không chịu nổi đã đọc lớn tiếng một lần, sau đó anh chàng mới đổi sang một quyển khác và lại tiếp tục đọc diễn cảm.
An Nam Phong ôm cổ mẹ, khuôn mặt đầy vẻ tò mò, đầu nhỏ cứ lắc lư qua lại như cái trống bỏi, khiến Bạch Trà cười lớn. Cô hôn nhẹ lên bé một cái rồi đi vào bếp lấy đồ bắt đầu dọn dẹp. Nhà đã bỏ không ba tháng, bụi bặm khắp nơi nên phải quét dọn sạch sẽ.
An Cát kéo chiếc xe đẩy tới, đặt bé Nam Phong vào trong xe, đưa cho bé một con hổ nhồi bông, rồi đẩy xe đến một chỗ râm mát trong sân. Sau đó, cô đuổi xe la vào chuồng. Một vài người dân trong thôn tò mò đến hỏi thăm, An Cát cười đùa với mọi người vài câu rồi quay lại cùng vợ dọn dẹp nhà cửa. Hai người làm việc liên tục và chỉ trong nửa giờ đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, An Cát nói với vợ vài câu rồi lấy từ thùng xe ra một chiếc hộp và đi đến nhà trưởng thôn. Cô nghĩ rằng nếu không đến thăm, lát nữa những người trong thôn sẽ kéo đến nhà mình.
An Cát đến nhà trưởng thôn, vừa vào nhà chính đã thấy tất cả các cổ đông đều có mặt. Cô nở nụ cười tươi và nói: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi." Nhìn thấy biểu cảm bất đắc dĩ của An Sinh, An Cát biết mọi người đã chờ khá lâu, trong lòng có chút áy náy.
Cô ngồi xuống trò chuyện vài câu, rồi bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính mà mọi người đang mong đợi. An Cát mở hộp, lấy ra sổ sách và ngân phiếu, rồi nói: "Đến kỳ hạn, ta về trước để báo cáo. Trong ba tháng vừa rồi, tổng doanh thu từ việc bán rượu trắng và rượu thuốc của tửu phường chúng ta ở phủ thành là 564 lượng bạc. Sau khi thanh toán 100 lượng bạc tiền hội phí cho hội quán và để lại hơn 30 lượng bạc cho tiệm rượu để quay vòng, khấu trừ thuế rượu, lần này ta mang về 320 lượng bạc..." An Cát đưa sổ sách và ngân phiếu cho trưởng thôn, rồi bắt đầu giải thích chi tiết về tình hình bán rượu ở phủ thành.
Những cổ đông nghe xong đều vô cùng phấn khích. Chỉ trong ba tháng mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, họ bắt đầu tính toán xem đến cuối năm sẽ thu được bao nhiêu bạc nữa. Mọi người đều tiếc nuối vì đã không đầu tư thêm cổ phần từ đầu.
An Thịnh Tài, sau khi xem sổ sách, không giấu nổi nụ cười rạng rỡ. Ông cũng không ngờ rằng có thể kiếm được nhiều tiền trong thời gian ngắn như vậy. Bây giờ có bạc rồi, rất nhiều kế hoạch có thể được thực hiện.
Sau khi bình tĩnh lại, An Thịnh Tài nói: "Chúng ta hãy thảo luận về những việc cần làm sắp tới. Nên xây dựng thêm tửu phường, tốt nhất là hoàn thành trước khi vụ thu hoạch kết thúc để không làm chậm trễ công việc. Ngoài ra, ta đề xuất trong thôn có thể tạm ứng trước một phần tiền hoa hồng để xây dựng trường học, như vậy bọn trẻ trong thôn có thể đi học sớm hơn."
Mọi người không có ý kiến gì với đề xuất của trưởng thôn. Việc xây dựng thêm tửu phường là điều tất yếu phải làm, vì hiện tại rượu sản xuất ra không đủ để bán. Hơn nữa, việc ủ nhiều rượu hơn sẽ giúp kiếm được nhiều bạc hơn, điều này ai cũng hiểu. Thêm vào đó, việc này còn giúp thôn dân có thêm công việc, làm cuộc sống của họ tốt hơn. Vậy thì không có lý do gì để từ chối cả.
Về phần xây dựng trường học, đó là việc có lợi cho tất cả mọi người, nên mọi người đều đồng thuận ủng hộ.
An Cát suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Ta hy vọng trường học trong thôn có thể chia thành nam học và nữ học, để các bé gái trong thôn cũng có thể học được tri thức."
Vương Phú Quý, An Thịnh Kim và những người khác nghe xong thì có vẻ không mấy quan tâm. Họ thậm chí còn nghĩ rằng An Cát đề xuất như vậy chỉ vì con gái cô là Nam Phong, còn con gái trong thôn thì khác, không giống như Nam Phong sẽ kế thừa gia sản. Các bé gái khi lớn lên sẽ lấy chồng và trở thành con dâu nhà người khác, đọc nhiều sách để làm gì.
An Cát nhìn lướt qua, nhận thấy ngoài trưởng thôn và An Sinh không phản ứng gì, những người khác đều có chút không vui. Cô mỉm cười và tiếp tục nói: "Ta đề nghị như vậy không phải chỉ vì con gái ta. Ta có thể tự dạy con ta biết chữ, hoặc thuê phu tử* cũng được, không có vấn đề gì. Nhưng ta nghĩ rằng nếu các bé gái trong thôn có thể học thêm về nữ công, thêu thùa, và một số kỹ năng khác, thì dù chúng có gả vào nhà ai, cũng sẽ được coi trọng. Các vị nghĩ có đúng không?"
*Phu tử: người dạy học.
Có cơ hội như vậy, An Cát muốn tranh thủ cho các bé gái trong thôn. Cô đề xuất rằng nữ học đường có thể được thiết kế phù hợp với hoàn cảnh của nơi này, với chương trình học dành riêng cho nữ giới. Việc biết chữ, hiểu lễ nghĩa và nắm vững vài kỹ năng không phải là điều xấu. Tuy nhiên, cô nhấn mạnh rằng cần chú ý không để việc học hành khiến các cô gái tự cao, coi thường nông dân, vì điều đó sẽ gây hại nhiều hơn lợi. Do đó, việc chọn lựa nữ tiên sinh* cũng phải cẩn thận, đảm bảo nhân phẩm của họ vượt qua mọi thử thách.
*nữ tiên sinh: nữ giáo viên.
Mọi người nghe xong lời An Cát nói, đều thấy có lý. Dù là cha mẹ nào cũng không mong con gái mình không tốt. Khi nghĩ theo cách đó, họ cảm thấy việc xây dựng nữ học đường cũng rất hợp lý. Hơn nữa, việc này không tốn tiền của riêng họ, tất cả chi phí đều được trích từ phần chia hoa hồng của thôn, mỗi nhà đều được hưởng lợi, chẳng có lý do gì để phản đối.
An Thịnh Tài cảm thấy đề nghị của An Cát rất đáng giá. Ở triều Đại Lương, đã có ba vị nữ hoàng, địa vị của phụ nữ cũng đang dần được nâng cao. Việc các bé gái được học hành nhiều hơn và biết thêm vài tài nghệ cũng là điều tốt.
Thấy không ai phản đối, An Thịnh Tài lên tiếng: "Nếu mọi người đều đồng ý, vậy chúng ta sẽ xây thêm nữ học đường. Khi trường học được xây dựng xong, các trẻ em trong thôn sẽ không phải đóng phí nhập học. Chi phí thuê phu tử dạy mỗi năm sẽ được lấy từ ngân quỹ của thôn. Học đường chỉ thu nhận trẻ em trong thôn, người ngoài thôn thì không nhận."
Mọi người đều đồng tình vì trong thôn có tửu phường, nên hạn chế người ngoài thôn đến để tránh gây ra những rắc rối không đáng có. Không ai có ý kiến phản đối, vì việc xây dựng trường học vốn dĩ là để giúp trẻ em trong thôn có cơ hội học tập.
Không ai có ý kiến phản đối, việc quản lý trường học trong thôn vốn là để trẻ em trong thôn có cơ hội học tập, nên tự nhiên không nhận người ngoài thôn. Ngay từ đầu, trưởng thôn đã đặt ra quy định này, nhằm ngăn chặn các phụ nữ từ nơi khác kết hôn trong thôn muốn đưa cháu trai của nhà mẹ đẻ vào học đường.
An Thịnh Tài quay sang Vương Hiển Quý và nói: "Việc xây dựng thêm tửu phường sẽ được thực hiện trên mảnh đất trống bên phải tửu phường hiện tại. Cấu trúc vẫn sẽ theo mô hình cũ, lần này ta sẽ cho thêm 20 người để công trình hoàn thành nhanh hơn." Sau khi xây xong, đợi phơi nắng một thời gian, đến vụ thu hoạch sẽ có thể bắt đầu ủ rượu. Khu vực này đã được Lý Thuần chọn sẵn, thuận tiện cho việc dẫn nước suối từ núi xuống.
Vương Hiển Quý gật đầu đồng ý, anh nói lần này sẽ cho cả con trai của mình tham gia, đảm bảo hoàn thành nhanh chóng. Còn về việc xây dựng học đường, anh sẽ nhờ con trai thứ ba vẽ sơ đồ và dẫn người thi công cho đúng kế hoạch.
Cuộc thảo luận tiếp tục, và cuối cùng họ đưa ra thêm kế hoạch tu sửa đường trong thôn. Việc tu sửa sẽ được thực hiện từ phần chia hoa hồng của thôn. Đoạn đường từ thôn đến tửu phường sẽ do tửu phường chi trả. Toàn bộ con đường sẽ được lát bằng vôi vữa để tạo bề mặt chắc chắn.
Do lần này công việc khá nhiều, mọi người đã tính toán chi tiết. Cuối cùng, quyết định mỗi hộ sẽ cử ra một người làm công, tổng cộng sẽ chiêu mộ 100 người, trong đó An Cát chịu trách nhiệm về 20 hộ. Tiền công sẽ được tính theo tháng: công việc xây dựng học đường sẽ trả 400 văn mỗi tháng, còn công việc tu sửa đường sẽ trả 300 văn mỗi tháng. Thời hạn thi công là hai tháng. Trưởng thôn sau đó sẽ đến nhà từ đường để gõ chuông, thông báo cho dân làng và tiến hành đăng ký ngay tại chỗ. Sau khi thương lượng xong, mọi người chào hỏi nhau rồi tan cuộc.
Trên đường trở về, An Cát gặp nhiều gương mặt mới, biết rằng họ là những người mới dọn đến Đại Hà thôn. Năm thôn nhỏ đã di dời đến đây, và hai bảo mới đã được thành lập, bảo trưởng lần lượt là Lý Đại Sơn và Điền Lương. Hiện tại, Đại Hà thôn có tổng cộng bảy bảo, ngày càng lớn mạnh. Vì không thân quen với những người mới này, An Cát chỉ có thể mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Khi về đến nhà, An Cát nhìn thấy Liễu Tử Yên với bụng bầu lớn, đang ngồi trò chuyện với Bạch Trà trong sân. Cậu bé Tiểu Đông đứng bên cạnh mẹ mình, ra vẻ người lớn. An Cát bước tới ngồi xuống bên cạnh vợ mình và cười nói: "Khí sắc của ngươi không tệ, để ta bắt mạch cho."
Liễu Tử Yên mỉm cười cảm ơn, đặt cổ tay lên bàn để An Cát bắt mạch. Sự có mặt của An Cát khiến cô an tâm hơn về việc sinh nở sắp tới.
Sau khi xem qua, An Cát cười nói: "Mọi thứ đều bình thường, nhưng ngươi đã vào tháng này, có thể sinh bất cứ lúc nào. Tốt nhất đừng ra ngoài đi lại nhiều, nếu cảm thấy có gì không ổn, lập tức phải tìm bà đỡ."
Vừa dứt lời, An Sinh đến tìm vợ mình, nở nụ cười dặn dò vài câu, rồi tiễn hai người đi. Sau đó, An Cát nắm tay vợ mình về phòng, nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch: "Chúng ta cũng nên ngủ một lát."
Bạch Trà nghe vậy, gật đầu đồng ý. Sau nhiều ngày ngồi trên xe ngựa, cơ thể cô thực sự rất mệt mỏi. Cả hai cùng nằm xuống giường, Bạch Trà được An Cát ôm vào lòng, và chẳng bao lâu sau, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
An Cát thấy vợ mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi ôm cô chặt hơn một chút trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng vừa mới chợp mắt được một lúc, tiểu Nam Phong đã tỉnh dậy. Sợ con làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của vợ, An Cát liền đứng dậy ôm con ra khỏi phòng.
An Nam Phong vừa ra đến nơi đã giơ tay nhỏ lên: "Nương, ở lại." Nói xong, còn hôn lên má của An Cát một cái.
An Cát nhìn con bé, lắc đầu cười nhẹ. "Một ngày liền biết cách làm nũng," cô thầm nghĩ, nhưng không đáp lại yêu cầu của con. An Cát mang theo Nam Phong vào bếp để bắt đầu chuẩn bị bữa tối, nếu không thì lát nữa tiểu gia hỏa này sẽ đói bụng, khóc lóc mà cô không chịu nổi.
Khi vừa nấu xong bữa cơm, An Viễn đến tìm An Cát, nói rằng có chuyện xô xát và cha cậu bảo An Cát qua xem xét tình hình.
An Cát bối rối hỏi: "Nháo cái gì? Chẳng phải đã phân công bằng mỗi nhà một danh ngạch chiêu công rồi sao, có gì mà phải ồn ào?"
An Viễn thở dài: "Từ khi năm cái thôn nhỏ chuyển đến đây, thôn cũ của chúng ta và người mới thường xuyên xảy ra tranh cãi. Hôm nay, những người mới đến cho rằng họ không được phân đất đai rõ ràng và muốn có thêm danh ngạch chiêu công cho gia đình họ. Lão hộ trong thôn thì không đồng ý, bởi vậy mới xảy ra tranh cãi."
Nghe xong, An Cát chớp mắt vài cái, cảm thấy việc này không nên gọi mình. Đây đáng lẽ là việc của thôn trưởng hoặc các lãnh đạo thôn. Mặc dù trong lòng có chút không hài lòng, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý sẽ đi xem xét. Sau đó, An Cát ôm tiểu Nam Phong về phòng trước khi chuẩn bị rời đi.
Vào nhà, An Cát thấy vợ đã tỉnh, liền mỉm cười nói: "Ta phải đi qua nhà thôn trưởng một chuyến, cơm đã làm xong rồi, nàng và Nam Phong cứ ăn trước, không cần đợi ta."
Bạch Trà vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn chút mơ màng, nghe vậy chỉ gật đầu đáp lại, rồi đón lấy Nam Phong từ tay An Cát, lúc này cô cũng tỉnh táo hơn một chút.
An Cát tranh thủ lúc Nam Phong không để ý, lén hôn nhẹ lên má vợ, sau đó rời đi với nụ cười trên môi.