Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 32


Giản Ánh Nhu đã từng hẹn hò rất nhiều lần với Cố Hoàng Hải, khi đó cô rất hạnh phúc và ngọt ngào, nhưng hiện tại trong lòng Giản Ánh Nhu chỉ có một loại cảm giác ghê tởm!
Cô không hề muốn gặp lại người đàn ông này, nhưng không thể không đến gặp anh ta.

Giản Ánh Nhu hít vào một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc của chính mình.
Sau khi lên lầu, Cố Hoàng Hải vẫy tay với cô: “Ánh Nhu, anh ở đây.”
Trước đây, Giản Ánh Nhu rất thích được người đàn ông này gọi tên bằng giọng điệu như vậy, nhưng bây giờ...
Giản Ánh Nhu lắc đầu, cô không muốn nghĩ về những chuyện đau lòng trong quá khứ.

Cô đi đến bên cạnh đối phương rồi ngồi xuống.
Sau khi cô ngồi xuống thì vô thức liếc nhìn cái trán của Cố Hoàng Hải, nhìn thấy vẫn còn đang quấn băng, cũng không biết miệng vết thương đã thế nào rồi?
Cố Hoàng Hải cười: “Ánh Nhu, em đang quan tâm anh.”
Giản Ánh Nhu không phủ nhận rằng cô đang quan tâm đến miệng vết thương của anh ta, chẳng qua là vì vết thương này do cô tạo thành, cô cũng không muốn rước lấy một vụ kiện tụng liên quan đến mạng người chỉ vì một người đàn ông không xứng đáng.
Giản Ánh Nhu nhìn anh ta, tìm thế nào cũng không thể tìm thấy cảm giác đau lòng ngày hôm qua.

Tâm trạng bình tĩnh một cách bất ngờ, ngay cả chính cô cũng không thể ngờ được.
Cô im lặng, Cố Hoàng Hải cũng không quan tâm lắm, vẫy tay bảo nhân viên phục vụ bưng một ly cà phê lên, anh ta nói: “Đây là vị latte mà em yêu thích.”
Giản Ánh Nhu nói một cách bình tĩnh: “Cậu Cố, anh muốn nói gì thì cứ nói đi.


Tôi không rảnh dây dưa nói nhảm với anh.”
Trước đây, cô luôn thức khuya để vẽ bản mẫu thiết kế, lúc buồn ngủ thì uống cà phê, có một khoảng thời gian rất dài, Giản Ánh Nhu không thể tách khỏi cà phê, nhưng sau này cô đã cai rồi.

Trừ những lúc cực kỳ buồn ngủ ra thì bình thường cô sẽ không đụng đến nó.
Thời gian ba năm, rất nhiều người và rất nhiều việc đều đã thay đổi, đương nhiên Giản Ánh Nhu cũng không ngoại lệ, nhưng cô lại không muốn mở miệng giải thích vì đã không cần thiết nữa rồi.
Cố Hoàng Hải lại nói: “Ánh Nhu, uống cà phê trước đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
Giản Ánh Nhu nhấp môi, nói: “Cậu Cố, nếu anh đã hẹn tôi đến, vậy thì chúng ta nói rõ ràng luôn đi.

Xin sau này anh đừng...”
“Ánh Nhu!” Cố Hoàng Hải không muốn nghe lời từ chối của cô, anh ta ngắt lời cô: “Lần này đến Giang Bắc tìm em là anh thật lòng đó.

Anh hy vọng em có thể bình tâm lại, nghe anh nói chuyện nghiêm túc với em.”
“Nói đi.” Giản Ánh Nhu bưng ly cà phê uống một ngụm, cô muốn nghe xem anh ta còn mặt mũi nói ra lời gì.
Cố Hoàng Hải vươn tay qua nắm lấy tay cô, vẫn chưa đụng tới thì Giản Ánh Nhu rụt tay về ngay lập tức, lườm anh ta một cách lạnh lùng.
Bàn tay đang vươn ra của Cố Hoàng Hải rơi vào một khoảng không, anh ta hậm hực thu tay về, lúc này nghiêm mặt nói: “Ánh Nhu, quay về bên anh đi.

Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
“Hờ…” Giản Ánh Nhu cảm thấy mình vừa nghe được câu chuyện cười hoang đường nhất trên thế giới này.


Cố Hoàng Hải có mặt mũi nói những lời này ra miệng.
Anh ta nghĩ rằng Giản Ánh Nhu không biết xấu hổ giống như anh ta, những chuyện đã xảy ra vẫn có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
“Nhân viên phục vụ, cho tôi một ly sữa bò nóng.”
Một giọng nói trầm thấp gợi cảm từ phía sau truyền đến làm cơ thể Giản Ánh Nhu khẽ chấn động.

Có lẽ Cố Hoàng Hải và người khác đều không để ý đến giọng nói này, nhưng Giản Ánh Nhu biết là Tần Kính Thiên.
Khi cô đến vẫn chưa nhìn thấy anh, anh đến lúc nào vậy? Ngồi phía sau cô bao lâu rồi? Anh đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện của cô và Cố Nam Phong?
Trong nháy mắt, đầu óc của Giản Ánh Nhu choáng váng, Cố Hoàng Hải ở trước mặt đang nói gì, cô không hề nghe được, trong đầu đều đang nghĩ Tần Kính Thiên sẽ nhìn cô như thế nào.
Cô bất giác siết chặt nắm đấm, cắn chặt bờ môi, căng thẳng đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cố Hoàng Hải nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Giản Ánh Nhu, anh ta nghĩ rằng lời nói của mình đã lay động được cô, sau đó lại nói: “Ánh Nhu, em phải tin anh.

Tấm lòng mà anh đối với em, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.”
Giản Ánh Nhu không phản ứng, Cố Hoàng Hải tiếp tục nói một cách chân thành và nặng tình: “Ánh Nhu, chỉ cần em bằng lòng quay về bên anh, anh bảo đảm vị trí bà Cố sẽ là của em.”
“Cô Tần, ly sữa bò này là cậu Tần bảo tôi đưa sang cho cô.” Hứa Phi Tuyết bưng một ly sữa bò đưa cho Giản Ánh Nhu, cười nói: “Cậu Tần vẫn còn chút chuyện cần thảo luận, bảo tôi sang đây nói với cô một tiếng.

Xin cô đợi cậu ấy thêm một lát nữa.”

“Cảm ơn!” Giản Ánh Nhu hiểu, Tần Kính Thiên đang giải vây giúp cô.
“Vậy tôi đi trước đây.

Có chuyện thì cô cứ gọi tôi.” Hứa Phi Tuyết chào hỏi xong thì mỉm cười rời khỏi.
Giản Ánh Nhu nhấp môi, quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy Tần Kính Thiên mặc một bộ vest màu xám bạc đang bàn chuyện gì đó với Lưu Phó Duy.

Thìn thấy cô nhìn sang thì anh cũng nhìn về phía cô, cười nhẹ với cô rồi khẽ gật đầu ra hiệu đợi một chút.
Giản Ánh Nhu cũng gật đầu với anh, đột nhiên trong lòng bình tĩnh trở lại, vẻ lo lắng trên đỉnh đầu vừa nãy đã biến mất ngay lập tức.

Cô nhẹ nhàng nới lỏng nắm đấm ra, sắc mặt cũng dần khôi phục về trạng thái bình thường.
Cô lại quay đầu nhìn về phía Cố Hoàng Hải, thấy sắc mặt của anh ta trở nên u ám, lại nghe thấy anh ta lạnh lùng nói: “Em kết hôn rồi à?”
Trước đây, Giản Ánh Nhu vẫn cảm thấy Cố Hoàng Hải khá ưa nhìn, nhưng khi so sánh với Tần Kính Thiên, bất luận là khuôn mặt, khí chất hay là thái độ đối nhân xử thế, Cố Nam Thành kém đến mức không bằng một nửa.
Hiện tại Giản Ánh Nhu rất muốn cảm ơn Cố Hoàng Hải, cảm ơn năm đó anh ta đã không cưới cô, ba năm sau cô mới có thể gặp được người đàn ông ưu tú như Tần Kính Thiên.
Một động tác nhỏ nhoi của Tần Kính Thiên khiến trong lòng của Giản Ánh Nhu yên tâm không nói thành lời, nói chuyện cũng đã có sức lực hơn: “Cậu Cố, đúng như điều anh vừa nghe thấy, tôi đã kết hôn rồi.

Xin sau này anh đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.”
Cố Hoàng Hải ngước mắt nhìn về phía Tần Kính Thiên ở phía trước, thế nhưng đối phương lại chỉ chăm chú bàn chuyện, không hề để ý đến ánh nhìn của anh ta.
Cố Hoàng Hải không muốn tin Giản Ánh Nhu đã kết hôn, trong lòng anh ta, Giản Ánh Nhu nhất định vẫn còn yêu anh ta.
Có thể Giản Ánh Nhu vẫn còn trách móc những chuyện sai mà anh ta đã từng làm, nhưng anh ta tin chỉ cần bản thân cố gắng thêm một lần nữa, nhất định có thể níu kéo trái tim của cô.

Nhưng anh ta không thể ngờ được, Giản Ánh Nhu lại nói rằng cô đã kết hôn.

“Ánh Nhu, em nghĩ rằng tùy tiện kéo đại một người trên đường đến diễn kịch thì anh sẽ tin lời em nói sao?” Cố Hoàng Hải kiên quyết không muốn tin rằng Giản Ánh Nhu thật sự đã kết hôn.
Giản Ánh Nhu nói: “Tôi không cần phải giải thích với anh, tin hay không thì tùy anh.

Anh chỉ cần nhớ rõ, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
“Giản Ánh Nhu, sao em dám?” Cố Hoàng Hải nghiến răng nói ra vài chữ, sắc mặt độc ác nham hiểm đáng sợ trước giờ chưa từng có.
Giản Ánh Nhu nói: “Cố Hoàng Hải, tôi kết hôn là tự do của tôi, anh có tư cách gì mà nói với tôi những lời này.

Đừng quên những chuyện mà anh làm khi trước khiến người khác chán ghét cỡ nào.”
Lẽ nào, sau khi anh ta làm ra những chuyện khiến người ta chán ghét, Giản Ánh Nhu cô vẫn phải quyến luyến không quên anh ta, lấy chồng còn phải nhận được sự cho phép của anh ta sao?
Từ trước đến nay, Giản Ánh Nhu cô không phải là người phụ nữ ngốc như vậy.

Cô không phải là người ngốc đến mức vì một người không xứng đáng mà chờ đợi cả cuộc đời.
Cố Hoàng Hải tức giận, sắc mặt tối sầm xuống, nghiến răng u ám nói: “Ánh Nhu, anh đã cho em cơ hội, là em không biết quý trọng.

Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì, đều do em tự chuốc lấy.”
Giản Ánh Nhu nhìn anh ta, hạ thấp giọng nói: “Cố Hoàng Hải, nếu anh vẫn còn là một người đàn ông thì anh có chuyện gì cứ nhằm vào tôi.

Anh dám làm hại anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Cố Hoàng Hải nhướng mày, nói một cách hết sức kiêu ngạo, ngông cuồng và xấc xược: “Dám động vào người phụ nữ của ông đây, anh lại muốn xem xem anh ta có bản lĩnh gì.”.

Bình Luận (0)
Comment