Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 61


Nhưng Giản Ánh Nhu vẫn không có can đảm.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
“Hay là anh qua đó trước đi, em vẫn còn chút chuyện phải làm.”
Xin hãy cho em một chút thời gian, để em tiếp nhận.
Đầy dây điện thoại bên kia, lại là một khoảng lặng, rất lâu rất lâu, Giản Ánh Nhu mới nghe anh nói một cách trầm thấp.
“Được.”
Giản Ánh Nhu như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, lại nói vài câu tùy tiện với Tần Kính Thiên, sau đó thì ngắt điện thoại.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi, phòng làm việc đã có đồng nghiệp chuẩn đi bị ra ngoài ăn cơm.
Giản Ánh Nhu đặt điện thoại ở trong tay xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Cô đang chăm chỉ thu dọn đồ đạc, đương nhiên không nhìn thấy Tần Kính Thiên cũng vừa đặt điện thoại xuống ở bên ngoài bộ phận kinh doanh.
Phòng làm việc ở khoa học kỹ thuật Sáng Tân hầu hết được ngăn cách bằng kính, từ bên ngoài cũng có thể thấy rõ tình hình bên trong.

Mà lúc này, Tần Kính Thiên đang đứng bên ngoài bộ phận kinh doanh, lặng lẽ nhìn ngắm Giản Ánh Nhu.
Anh đã đứng ở đây từ lâu rồi, nhìn Giản Ánh Nhu ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu trầm tư, biểu cảm trên mặt lúc âm u lúc tươi sáng, anh không nhịn được nghĩ ngợi: Cô đang nghĩ gì thế? Có liên quan đến anh không?
Ma xui quỷ khiến, anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cô.
Đầu tiên cô hoảng loạn, tiếp đó lại là khuôn mặt ửng đỏ, sau đó cười tươi như hoa mùa hạ.

Cuộc đời này, anh đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái đẹp, người đẹp hơn Giản Ánh Nhu không phải số ít, nhưng Giản Ánh Nhu là người cười đẹp nhất, tươi sáng rạng rỡ, khiến người khác lóa mắt.

Trong lúc nhất thời, anh không nhịn được mà thẫn thờ vì nụ cười này.
Tần Kính Thiên muốn chiếm hữu nụ cười này cho riêng mình, muốn nói với tất cả mọi người, cô là của anh.
Xuất phát từ phép lịch sự, anh đã hỏi cô.
Bên ngoài tấm kính, anh đã nhìn ra được sự do dự của cô.
Bỗng nhiên hơi khó chịu, chẳng biết tại sao.
Cô đã từ chối anh, đã từ chối công khai mối quan hệ của bọn họ.
Bỗng nhiên, anh rất muốn bỏ mặc tất cả mà dắt tay cô, không tiếp tục kiên trì giữ những lời hứa kỳ lạ đó nữa, tuyên bố một cách lớn tiếng, cô là vợ của anh.
Nhưng anh không nỡ, không nỡ làm khó cô.
Vậy nên anh nói: “Được.”
Ngay sau đó, dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô đã rơi vào đáy mắt đen như mực của anh.
Hứa Phi Tuyết làm xong công việc đi đến bên cạnh Tần Kính Thiên, thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Tần, có cần gọi bà chủ đi cùng không?”
Trong phòng làm việc, Giản Ánh Nhu vẫn đang thu dọn đồ.
Tần Kính Thiên lặng lẽ ngắm nhìn, một lúc lâu sau mới xoay người nói với Hứa Phi Tuyết: “Đi thôi, không cần đợi nữa.”
Khi Giản Ánh Nhu đến phòng bao của nhà hàng Bách Hợp, Tần Kính Thiên đã đợi rất lâu rồi.

Vừa mở cửa, cô nhìn thấy Tần Kính Thiên đang ngồi một cách tao nhã ở trước cửa sổ của phòng bao, sống lưng thẳng tắp.
Dường như anh đang nhìn cái gì đó, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu xuống vầng trán của anh, rọi xuống góc nghiêng khuôn mặt, tôn lên đường nét khuôn mặt trong sáng cương nghị, càng thêm động lòng người.
Mọi thứ ở trước mắt giống như một bức tranh, nhưng chẳng hiểu sao, Giản Ánh Nhu nhìn thấy được sự cô đơn trong bức tranh đó.
Nhịn không được muốn đi đến, ôm anh thật sâu từ sau lưng.
Nhưng Giản Ánh Nhu vẫn chưa hành động thì Tần Kính Thiên đã phát hiện cô.
Anh nghiêng mặt qua, cười nói: “Em đến rồi.”
Ánh mặt trời đã rơi hết vào trong đôi mắt của anh, giống như một biển sao.
Giản Ánh Nhu cảm thấy khuôn mặt nóng lên, vội vàng né tránh ánh mắt sáng rỡ kia, khẽ ừ một tiếng, ngồi xuống đối diện Tần Kính Thiên.
Hôm nay ăn hải sản.
Sò điệp hấp miến, cà ri cua, súp đậu hũ nấm, khổ qua nhồi tôm tươi, tôm tít muối tiêu...!Năm món, hương vị có thanh có nặng, phù hợp với khẩu vị của hai người.
Giản Ánh Nhu rất thích hải sản, chỉ tiếc nhà cũ của cô ở Kinh Đô là đất liền, hải sản cũng không nhiều.

Sau này đến Giang Bắc ở vùng duyên hải, cô cũng bù lại không ít hải sản.
Cô nhìn một bàn thức ăn, hơi ngạc nhiên mà nhìn Tần Kính Thiên.
Cũng không biết là trùng hợp hay là gì khác, dường như Tần Kính Thiên luôn biết rất rõ cô thích cái gì, giống như một người quen đã biết nhau rất lâu.
“Sao thế?” Tần Kính Thiên bị cô nhìn đến mức nghi ngờ, không nhịn được hỏi.

“Không có gì.” Giản Ánh Nhu xắn miếng đậu phụ bỏ vào trong miệng, mùi vị tươi ngon hương thơm ngào ngạt, hương thơm vẫn còn lưu lại trong khoang miệng, cô mỉm cười một cách hài lòng: “Chỉ là rất tò mò, tại sao anh luôn biết rõ em thích gì.”
“Bởi vì…” Anh từng điều tra em.
Nửa câu sau bị nghẹn lại trong cổ họng, làm sao Tần Kính Thiên cũng không nói ra khỏi miệng được.
Anh đã từng tốn rất nhiều sức lực để điều tra Giản Ánh Nhu, biết rất rõ cô đã từng trải qua chuyện gì, từng thích gì… Nhưng những thứ này thật sự là nguyên nhân sao? Tại sao anh phải hao tâm tốn sức như vậy để làm cô hạnh phúc chứ?
“Hả?” Nhìn thấy Tần Kính Thiên muốn nói nhưng lại thôi, Giản Ánh Nhu chớp mắt.
“Không có gì, em thích là được.” Tần Kính Thiên nói, anh nghĩ không ra, không thể nào đưa ra đáp án, cho nên anh chấm dứt chủ đề này.
Câu trả lời này rất chính thức, rất máy móc, Giản Ánh Nhu nhất thời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ đáp lại một tiếng cảm ơn rồi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Hai người yên lặng ăn cơm, cũng không biết đã im lặng bao lâu, Tần Kính Thiên đột nhiên lên tiếng, hỏi một cách nghi ngờ: “Em không thích tôm tít sao?”
Giản Ánh Nhu hơi ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, tất cả món ăn mà mình đã động đũa vào, từ đầu đến cuối đều không động đến tôm tít… Anh vừa ăn vừa quan sát cô sao, đến cả điều này mà anh cũng phát hiện ra rồi.
“Thích chứ.” Cô cười, đáp lời.
Cô rất thích tôm tít muối tiêu, bình thường một mình cô có thể ăn một đĩa.
Chẳng qua là tôm tít, mặc dù món ăn này rất ngon, nhưng xử lý lại vô cùng phiền phức, hơn nữa dáng vẻ cũng không được đẹp lắm.

Cho nên cô không muốn ăn trước mặt Tần Kính Thiên.
Nhưng Tần Kính Thiên lại không nghĩ như vậy, tôm tít ngon nhưng không dễ bóc, anh biết.
Trước đây, mỗi lần ăn món này với Ngọc Khuê, Ngọc Khuê sẽ ầm ĩ đòi mẹ bóc giúp, vì cô ấy luôn không bóc được, tự làm sẽ xước tay mình.

Mẹ nuông chiều cô ấy, mỗi lần sẽ bóc một đĩa tôm tít cho cô ấy.
Giản Ánh Nhu nói thích, nhưng lại không ăn, có lẽ cũng vì điều này sao?

Nghĩ xong, Tần Kính Thiên cầm bao tay sử dụng một lần, đeo vào rồi cầm một con tôm tít lên, nhớ lại dáng vẻ bóc tôm của mẹ, thử bóc vỏ ra.
Anh không thích ăn tôm tít, đương nhiên chưa từng bóc vỏ, cho nên bóc rất vụng về, rất lâu vẫn chưa tìm được cách bóc.
Giản Ánh Nhu nhìn anh mò mẫm một hồi vẫn chưa thành công, cũng cầm con tôm tít lên: "Bóc như vậy nè.”
Cô vừa nói vừa vặn đầu con tôm tít, sau đó dùng chiếc đũa luồn từ phần đuôi của tôm tít vào trong, thịt tôm tít tươi ngon được tách ra ngay lập tức.
Tần Kính Thiên thấy rất thần kỳ, cũng muốn thử xem, vậy nên anh học theo dáng vẻ của Giản Ánh Nhu cầm chiếc đũa lên.

Nhưng hết lần này đến lần khác, làm thế nào cũng không thể tách thịt ra một cách nhẹ nhàng linh hoạt như Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu nhìn dáng vẻ vụng về của anh, nhịn không được mà bật cười, nhưng lại đụng phải ánh mắt khinh bỉ của Tần Kính Thiên.
“Đến giúp anh.” Tần Kính Thiên nói.
Giản Ánh Nhu lại cầm con tôm tít lên một lần nữa, đang định làm mẫu thì lại nghe Tần Kính Thiên nói tiếp: “Tay cầm tay.”
Anh nói rất nhẹ nhàng tự nhiên, giống như lẽ đương nhiên vậy.
Giản Ánh Nhu nhìn đôi mắt chứa đựng biển sao của anh, bỗng nhiên lại đỏ mặt.
Chỉ là bóc tôm mà thôi, cô đỏ mặt gì chứ?
Cô lắc đầu, vứt suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi đầu mình.

Sau đó đứng lên, đi đến bên cạnh Tần Kính Thiên.
Tần Kính Thiên ngồi, cô đứng, cô chỉ có thể cúi người xuống, sau đó nắm lấy tay của Tần Kính Thiên, tay cầm tay dạy..

Bình Luận (0)
Comment