Cưới Trước Yêu Sau

Chương 40

Suốt cho tới trưa, Mai Thùy Hân trải qua trong lo lắng và bất an. Nếu sự thật bị bại lộ, cô không biết phải đối mặt thế nào với ánh mắt khinh bỉ và coi thường của bạn học.

Hai tay chống má, Mai Thùy Hân ngơ ngác nhìn mấy chấm lốm đốm trên mặt bàn. Trịnh Thiên Ngọc, người đàn ông này đã làm hỏng cuộc sống cô!

“Hân này, chút nữa chúng ta tới căng tin ăn cơm nhé? Hai ngày trước cậu bỏ học, căng tin có một đầu bếp mới đến làm canh cá ăn ngon lắm!” Trong mắt Lưu Gia Linh tỏa nhiệt huyết nóng bỏng, mong chờ mà nhìn Mai Thùy Hân.

“Ừm, cái kia….” Mai Thùy Hân có chút khó xử, Trịnh Thiên Ngọc đã ra lệnh cho cô học xong phải tới công ty tìm hắn cùng đi ăn cơm trưa. Thật ra cô cũng muốn đi ăn cơm với Lưu Gia Linh. Mấy ngày không tới trường học, cô rất muốn nghe Lưu Gia Linh kể vài tin tức mới trong trường.

“Hân, cậu sao thế? Gần đây rất là kỳ quái, có phải bệnh của ba cậu nặng hơn không?” Lưu Gia Linh lo lắng hỏi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lưu Gia Linh, trong lòng Mai Thùy Hân thật cảm động.

“Được, Gia Linh, tan học tớ cùng cậu đi ăn canh cá.” Mai Thùy Hân hạ quyết tâm.

Cô vụng trộm chuồn ra giữa cầu thang bấm điện thoại gọi cho Trịnh Thiên Ngọc.

“Alo, chuyện kia, trưa nay tôi có việc, không thể ăn cơm trưa với anh được.”

“Có chuyện gì? Còn quan trọng hơn cả việc ăn cơm với tôi sao?” Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc ở đầu dây bên kia nghe rất không vui.

Mai Thùy Hân không lo được nhiều như vậy, tên Trịnh Thiên Ngọc này nhạy cảm vô cùng, cô càng nói nhiều càng dễ bị hắn tóm được sai lầm.

“Thầy giáo tìm tôi có việc. Không nói nữa, tôi phải lên lớp đây.” Mai Thùy Hân vội vàng cúp điệp thoại, lau dòng mồ hôi lạnh trên đầu.

“Tút tút tút tút…” Tiếng điện thoại bị ngắt liên kết nghe thật trống rỗng.

Trịnh Thiên Ngọc tức giận ném điện thoại lên bàn. Mai Thùy Hân, cô lại dám cúp điện thoại của tôi! Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai rồi!

“Đoàn Phong, chuẩn bị xe.” Chiếc xe Bugatti màu đen chạy tới đại học T.

“Thùy Hân, chuyện Lưu Phi cậu biết không?” Lưu Gia Linh cắn ngụm kem tám chuyện với Mai Thùy Hân.

“Lưu Phi?” Trong lòng Mai Thùy Hân giật nảy. Đúng vậy, hôm nay lên lớp hình như không nhìn thấy Lưu Phi.

“Có một buổi tối, Lưu Phi hỏi thăm tớ tiệm hoa cậu đang làm việc. Nhưng tới ngày thứ hai, cậu ta biến mất luôn. Nghe nói nghỉ học về quê rồi.” Lưu Gia Linh lắc đầu có chút không hiểu. “Thủ tục nghỉ học làm rất gấp, không biết là nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì nữa.”

“Nghỉ học?” Đôi mắt Mai Thùy Hân trợn to: “Lưu Phi nghỉ học rồi hả?”

“Đúng vậy! À, buổi tối hôm đó rốt cuộc cậu ấy có tìm cậu không? Có phải tối hôm đó xảy ra chuyện gì không?” Lưu Gia Linh tò mò truy hỏi.

“A… Không có mà… Tớ… Tớ cũng không biết….” Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy khó thở.

Sao cô lại không biết chứ, cô chính là người gây ra chuyện này!

Nhất định là Trịnh Thiên Ngọc, là Trịnh Thiên Ngọc ép Lưu Phi nghỉ học! Thủ đoạn của Trịnh Thiên Ngọc luôn tàn nhẫn như vậy.

Nghỉ học… Lưu Phi nghỉ học rồi…. Vậy, giấc mơ của cậu ấy thì sao? Giấc mơ của cậu ấy phải làm thế nào đây?

Mai Thùy Hân mãi mãi ghi nhớ, buổi học đầu tiên khai giảng, các thầy cho mỗi người bọn họ tự nói về giấc mơ của mình. Người đầu tiên đứng lên là Lưu Phi. Cậu ấy trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như vậy, tinh thần phấn chấn nói với tất cả mọi người, ‘Tớ phải giành được học bổng của đại học Harvard. Tương lai, tớ muốn làm biên tập viên thời sự xuất sắc nhất!’

Trịnh Thiên Ngọc, vì sao anh phải đuổi tận giết tuyệt! Lưu Phi nào có trêu trọc đến anh! Mai Thùy Hân siết chặt nắm tay trắng bệch, hàm răng trắng bóng cắn chặt bờ môi.
Bình Luận (0)
Comment