Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 153

“Nhiên Nhiên, tớ muốn đi mua sắm, mua quân áo!”

Sau khi lên xe, Bạch Tiểu Tiểu dập tắt cảm xúc, thắt dây an toàn, nói với Ôn Nhiên đang chuẩn bị lái xe.

Ôn Nhiên đưa mắt liếc cô ấy, sảng khoái đồng ý: “Được, chúng ta đi mua sắm trước, sau đó đi spa, đi ăn tối, buồi tối tớ cùng cậu xem phim.”

“Nhiên Nhiên, cậu thật tốt!”

Bạch Tiểu Tiểu nhìn Ôn Nhiên đầy xúc động, cô ấy là con một, từ nhỏ không có anh chị em. Khi còn nhỏ, cô ấy thích chọc phá Tiêu Dục Đình người lớn hơn cô, khi tình yêu chớm nở, cô thật sự thích anh ta, từ đó trở đi liền mất kiểm soát.

Ngoại trừ Tiêu Dục Đình, Ôn Nhiên là bạn thân nhất của cô, cô coi Ôn Nhiên như chị em ruột, và Ôn Nhiên cũng vậy.

Hai người đi dạo từng cửa hàng một ở phố thương mại, Bạch Tiểu Tiểu trút nỗi buồn vào mua sắm, nhìn thấy cái gì đều mua.

Ôn Nhiên lần nào cũng cười nói được, khi nào cô ấy không mang được thì cô xách túi giúp.

Nếu không phải gặp người không muốn gặp, cảm xúc mắt mát của Bạch Tiểu Tiểu có lẽ đã tốt hơn nhiều khi cô ấy dạo quanh gần hết con phố thương mại. Khi cô ấy bước ra khỏi phòng thay đồ, choàng trên mình chiếc áo gió màu xanh nhạt, phòng thay đồ phía đối diện, một phụ nữ trẻ trạc tuổi cô ấy bước ra.

Quân áo trên người cũng giống quần áo trên người cô, nhưng khác màu.

Người phụ nữ đó mặc bộ đồ màu đỏ gợi cảm đến mê hồn, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa bên cạnh thấy cô ta bước ra liền chào hỏi “Linda, cô mặc bộ này thật đẹp, nó giống như một bộ được đặt may đo riêng vậy. Chẳng trách cậu Tiêu bị cô cuốn hút đến thần hồn điện đảo, tuyệt đối hơn cái cô vợ chưa cưới của anh ấy hàng trăm con phó.”

Khi Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu vào cửa hàng, Linda này đã vào phòng thử quần áo rồi, Ôn Nhiên không biết người phụ nữ đi cùng cô ta. Lúc này, nhìn thấy cô ta đi ra, Ôn Nhiên ngạc nhiên.

Người phụ nữ này, lần trước ở Ý Phẩm Hiên cô đã gặp cô ta.

Bạch Tiểu Tiểu đương nhiên cũng từng gặp.

Linda đó không phải mù, không chỉ nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu mà cô ta còn nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc này nghe bạn mình nói vậy, cô ta nháy mắt tự hào, nở nụ cười mang theo ba phần đắc ý, hai phần xem thường nhìn Bạch Tiểu Tiểu, những lời nói ra cực kỳ quyến rũ: “Cậu Tiêu thích tôi không phải vì tôi đẹp. Anh ấy thực sự yêu tôi, sâu tận xương tủy.”

Cô gái đi cùng che miệng cười, thuận miệng nói: “Đúng vậy, cậu Tiêu mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, có thể không yêu sâu đậm sao?”

Linda cười xấu hỗ, quở trách người bạn đi cùng: “Đừng nói nữa, người ta nghe thấy sẽ không tốt, cô giúp tôi xem, tôi mặc bộ váy này đi gặp ba mẹ anh ấy có thích hợp không?”

“Đương nhiên là thích hợp, tôi nói cho cô biết, cô đừng quá coi trọng việc gặp mặt của ba mẹ anh ấy. Chỉ cần linh hồn của cậu Tiêu ở chỗ cô, ba mẹ anh ấy làm sao dám làm cô khó xử?”

Bên cạnh, sắc mặt người phục vụ hơi thay đổi, có chút căng thẳng nhìn Bạch Tiểu Tiểu. Cô ấy là khách hàng VIP của cửa hàng này, bọn họ đều biết cô ấy, đương nhiên cũng biết quan hệ của cô ấy với Tiêu Dục Đình. Mà cái cô Linda này lại là người phụ nữ cùng Tiêu Dục Đình trở thành tiêu đề giải trí gần đây, không muốn nhận ra cũng khó.

Bạch Tiểu Tiểu cởi áo gió đưa cho người phục vụ, nhẹ nhàng hỏi: “Còn có kiểu mới nào không?”

Người phục vụ có vẻ không thích Linda và người phụ nữ đó cho lắm, có thái độ rất tốt vớ một vị khách VIP như Bạch Tiểu Tiểu. “Cô Bạch, chúng tôi còn có một chiếc váy phiên bản giới hạn toàn cầu vừa về. Cô mặc nó chắc chắn sẽ rất đẹp, tôi lấy cho cô thử nhé.”

“Được!”

Ngay khi giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu vừa dứt, cách đó hai bước, người phụ nữ kia đi tới hỏi: “Loại váy phiên bản giới hạn nào, mang đến cho Linda của chúng tôi xem thử, chúng tôi muốn nó.”

Người phục vụ không ngờ người phụ nữ đó sẽ kiêu căng ngạo mạn như vậy, nhíu mày rất muốn đuổi đi. Nhưng dù sao cô ây cũng chỉ là một nhân viên làm công, không dám mở miệng nói ngay.

“Tiểu Hoa, phiền cô lấy nó ra để chúng tôi thử.”

Ôn Nhiên mặc kệ người phụ nữ kia, cười nói với nữ nhân viên của cửa hàng, nhưng giọng điệu bình tĩnh lộ ra thân thiết, không có thái độ như người phụ nữ ở bên cạnh.

“Được ạ, cô Ôn, hai cô vui lòng chờ một chút.”

Cô nhân viên tên Tiểu Hoa định thần lại, gật đầu với Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu, xoay người đi lấy chiếc váy phiên bản giới hạn vừa nãy đến.

Người phụ nữ bên cạnh cô tái mặt vì tức giận.

Vẻ mặt của Linda cũng thay đổi, khi Tiểu Hoa đi ngang qua, cô ta liền túm lấy cô ấy lạnh lùng nói: “Váy đó bao nhiêu tiền? Tôi đã trả giá gấp đôi để mua nó.”

Sau đó, cô ta lấy trong ví ra một tắm thẻ và đưa cho Tiểu Hoa.

“Chuyện này…”

“Chuyện này cái gì, mau đi lấy váy đi.”

Ôn Nhiên nhìn Bạch Tiểu Tiểu, thấy sắc mặt cô ấy không thay đổi, cô gật đầu với Tiểu Hoa, cô nhân viên cầm lấy thẻ của Linda, hai phút sau, cô ấy mang đến một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, đưa váy ở bên trong cho Linda.

“Cô gái này, cô có muốn thử trước không, nếu không vừa…”

“Linda của chúng tôi mặc đồ toàn là đồ thiết kế riêng. Làm gì cần thử, cô mau bỏ nó vào hộp đi, không được để bản.”

Tiểu Hoa nhẫn nhịn cất chiếc váy vào trong hộp, duy trì lịch sự và nhắc nhở: “Chiếc váy này là phiên bản giới hạn, cửa hàng của chúng tôi chỉ có chiếc này. Vì vậy, giá cả…”

“Gô nhìn tôi giống người không có tiền à?”

Linda kiêu ngạo cắt ngang lời của Tiểu Hoa, vẻ mặt thúc giục cô nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi. Khóe mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu có vẻ mặt bình tĩnh, cô ta không cố ý làm cô ấy khó xử như ngày hôm đó, trong lòng cười nhạo. Cô ta nghĩ cô chắc chắn là bị Tiêu Dục Đình làm tổn thương đến phát ngốc rồi.

“Cái váy này bao nhiêu tiền cũng không bán.”

Một giọng nam trầm thấp từ bên trong cánh cửa đột nhiên vang lên, không chỉ Linda và người đi cùng của cô ta sững sờ. Mà Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy người đàn ông từ bên trong bước ra.

Tiểu Hoa hiển nhiên không ngờ ông chủ lại đột ngột đi ra, lại còn trong hoàn cảnh như vậy. Trong mắt lóe lên một tia vui mừng, hai vị khách hàng tuy giàu có nhưng lại có thái độ không tốt, cô ấy không muốn bán cho bọn họ.

“Cậu Lạc!”

Lạc Hạo Phong với đôi chân thon thả bước ra ngoài, đôi mắt hẹp và xinh đẹp quét qua Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu, nhìn Linda và người đi cùng của cô ta, nói với Tiểu oa: “Tiểu Hoa, nhìn cho rõ nhé, về sau nhớ chú ý hai người này, cạch mặt!”

“Vị tiên sinh này, anh có ý gì?”

Linda mặc dù rất tức giận, nhưng cô ta biết người đàn ông ở trước mặt này không giống người nhân viên phục vụ bên cạnh, anh nhìn như có vẻ lười biếng đứng đó, nhưng lại toát ra khí chất cao quý.

Lạc Hạo Phong mỉm cười, không coi trọng cô ta, thản nhiên nói: “Ý trên mặt chữ.”

“Anh không bán cho chúng tôi, ít nhất phải có một lý do chứ?”

Người đi cùng Linda nhìn chằm chằm vào Lạc Hạo Phong.

“Lý do?”

Lạc Hạo Phong cười chế nhạo, “Bởi vì hai cô chưa học cách làm người, quay về học cách làm người đi rồi quay lại đây. Cô là người mẫu gần đây có quan hệ tình cảm với thái tử nhà họ Tiêu, Linda đúng không? Nếu cô muốn thuận lợi gả được vào nhà họ Tiêu thì trong vòng một phút cuốn xéo ngay!”

“Anh…”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Linda, tâm trạng của Lạc Hạo Phong rất tốt: “Tiểu Hoa, tiễn khách!”

Khi Linda và người đi cùng cô ta rời đi, còn quay đâu lại và nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Tiểu và Ôn Nhiên. Mặc dù từ lúc Lạc Hạo Phong bước ra không nói một lời với hai cô, nhưng phụ nữ vốn là động vật nhạy cảm.

Cả hai cô ta đều tin Lạc Hạo Phong quen hai cô!

Linda không biết thân phận của Lạc Hạo Phong, bản thẳn lại còn chưa nhận được sự đồng ý của ba mẹ Tiêu Dục Đình nên cô ta không dám quá kiêu ngạo.

Sau khi họ rời đi, Lạc Hạo Phong nhìn Bạch Tiểu Tiểu, lười biếng nói: “Không phải vừa nãy cô muốn chiếc váy này sao, đi thử đi!”

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Bạch Tiểu Tiểu, cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười mê hoặc của Lạc Hạo Phong trong chốc lát, nhàn nhạt từ chối: “Cám ơn, hiện tại tôi không cần nữa.”

Lời nói vừa dứt, cô ấy đưa mắt nhìn về phía Ôn Nhiên nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi!”

Ôn Nhiên mỉm cười trả lời “Được!” gật đầu với Lạc Hạo Phong, không có hỏi anh có phải anh là ông chủ ở đây không liền cùng Bạch Tiểu Tiểu rời đi.

Ngay khi Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu lên xe chuẩn bị đến SPA ở điểm dừng tiếp theo, Mặc Tu Trần đã gọi điện tới.

Cô một tay chống vô lăng, tay kia cầm điện thoại di động ghé vào tai, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, lời nói tràn qua đôi môi đỏ mọng: “Alo!”

“Nhiên Nhiên, bây giờ em đang ở đâu thê?”

Khi giọng nói ấm áp và dễ chịu của Mặc Tu Trần truyền vào trong màng nhĩ, Ôn Nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh nói: “Em và Tiểu Tiểu vừa đi mua sắm xong, buồi tối anh không cần phải đến đón em đâu. Lát nữa em và Tiểu Tiểu ăn cơm xong sẽ đi xem phim.”

“Được, các em nhớ chú ý an toàn!”

Lời của Mặc Tu Trần đến bên môi liền thay đổi, sau đó dặn dò cô hai câu rồi cúp máy.

“Sao thế, Nhiên Nhiên không rảnh sao?”

Trong văn phòng, Cố Khải nhìn Mặc Tu Trần đã cúp máy, nghỉ ngờ hỏi.

Trên ghế sô pha, Thẩm Ngọc Đình hai tay cầm cốc, lặng lẽ nhìn dáng vẻ điển trai của Mặc Tu Trần. Cô không còn ngạc nhiên trước vẻ mặt dịu dàng của anh khi anh nói chuyện với Ôn Nhiên nữa, nhưng nỗi buồn trong lòng đã thấm vào tâm hồn.

Ánh mắt của Mặc Tu Trần lóe lên suy nghĩ, nhàn nhạt giải thích: “Cô ấy và Bạch Tiểu Tiểu đi mua sắm, còn nói buổi tối sẽ cùng nhau xem phim.”

“Bạch Tiểu Tiểu không phải là bạn thân nhất của cô ấy sao, tôi còn tưởng Nhiên Nhiên hẹn hò với người đàn ông nào cơ, biểu cảm của cậu như đang oán hận một người đàn ông ấy?”
Bình Luận (0)
Comment