Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 177

Lạc Hạo Phong trừng mắt nhìn từng người một, không hài lòng nói: “Các cậu đừng chê cười quá sớm, một ngày nào đó sẽ đến lượt các cậu.”

Đối với cách mà anh chàng Mặc Tu Trần làm, trong tương lai, chỉ sợ là chuyện của Ôn Nhiên, anh đều sẽ mắt hết tính người.

Anh ấy không tin, Đàm Mục và Có Khải sẽ không có lúc đắc tội với Mặc Tu Trần.

Cố Khải mỉm cười, khẽ nhướng đôi lông mày đẹp trai, nói: “Tôi sẽ không ngốc như cậu đâu.”

Đàm Mục cũng không đồng ý: “Cậu ấy bắt tôi phải tăng ca nhiều nhất.” Lúc nói còn có ý liếc nhìn hai người phụ nữ xấu xí kia, ngụ ý là, cho dù anh ấy tăng ca cả đêm cũng tốt hơn tình hình hiện tại của Lạc Hạo Phong.

Lạc Hạo Phong là một người đàn ông bình thường có thể nói chuyện nhất, lúc này đã bị Cố Khải và Đàm Mục làm cho không nói nên lời. Trong lòng chỉ có thể hối hận, tối nay mình không nên đi xem cái kịch gì hết, kết cục lại phải đi cùng hai người phụ nữ xấu xí này.

“Đi thôi.”

Anh ấy tức giận đến mức không còn cách nào khác, đành quay sang hung dữ với hai người phụ nữ kia, hai người kia bị mê hoặc bởi vẻ ngoài yêu nghiệt của anh ấy, không có vì sự tức giận của anh ấy mà buồn bực, cười đến mức gọi là đẹp đế, theo sát anh ấy rời đi.

Có Khải và Đàm Mục đứng trong sảnh bệnh viện, nhìn Lạc Hạo Phong mang theo hai người phụ nữ xấu xí, một béo một gầy rời đi, Cô Khải quay lại nói với Đàm Mục: “Tôi nghĩ cậu không cần đợi Tu Trần và Nhiên Nhiên đâu, có thể đi trước.”

Khóe miệng Đàm Mục khẽ co giật, anh ấy hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Khải, Mặc Tu Trần vừa rồi đã phạt Lạc Hạo Phong vì tối nay cậu ấy bỏ đi giữa chừng. Tuy rằng anh ấy đến bệnh viện cùng Ôn Nhiên nhưng lại không bảo vệ được cô, suýt chút nữa làm cô bị thương.

Với tính cách của anh chàng Mặc Tu Trần đó, chắc chắn anh sẽ không ‘tốt bụng’ buông tha anh ấy như vậy đâu, không biết sẽ có vấn đề gì nan giải dành cho mình đây.

“Quên đi, tôi vẫn nên đợi ở đây thôi, chuyện đêm nay tôi thực sự có trách nhiệm.”

Đàm Mục u sầu nói, anh ấy đã hứa sẽ bảo vệ Ôn Nhiên, không nên để cô gặp nguy hiểm. Mặc Tu Trần quan tâm Ôn Nhiên, anh ấy biết rõ, vừa rồi theo dõi camera giám sát, anh đã dùng giọng điệu tự trách nói với Ôn Nhiên. Nếu không phải anh ấy mắt thấy tai nghe thì anh ấy không dám tin, những lời đó là từ miệng của Mặc Tu Trần.

Cố Khải khẽ cau mày, thản nhiên nói: “Đêm nay Ôn Nhiên suýt bị thương, dù sao thì cũng là suýt thôi. Chúng ta nên mừng vì không những Ôn Nhiên không bị thương, mà còn biết kẻ đứng sau là Chu Minh Phú, Ôn Cẩm có thể trả thù cho cô ấy.”

“E rằng phía sau Chu Minh Phú vẫn có người.”

Đàm Mục lạnh lùng nói, một mình Chu Minh Phú không thể tạo ra gió lớn như vậy, dám giết cả nhà Ôn Hồng Duệ. Trước đó bọn họ không biết, nhưng lần trước Ôn Cẩm theo dõi Chu Minh Phú, đã biết được ông ta và Tiêu Văn Khanh, đám người Ngô Thiên Nhất đều được kết nối chặt chẽ…

Tầng trên của phòng bệnh.

Mặc Tu Trần ở cùng Ôn Nhiên ngồi ở ghế trước giường bệnh, lông mày anh tuần bình tĩnh, nhìn không ra mới vừa rồi anh còn căng thẳng và lo lắng.

Ôn Cẩm không hề ngủ, đúng như lời Có Khải nói, đêm nay việc tìm kiếm hai người kia đã gây ồn ào như vậy, lúc đó Cố Khải lại quay lại phòng bệnh của anh ấy. Mặc dù chỉ tán gẫu vài câu bình thường, nhưng nhạy bén như anh ấy, vẫn nhận ra được chuyện gì đó, có thể có liên quan đến Nhiên Nhiên.

Lúc đó anh ấy chỉ nói với Ôn Nhiên, tình hình của Mặc Tu Trần không khá hơn bọn họ. Mấy ngày nay Chu Minh Phú đang lo lắng về chuyện của dược liệu, cho dù là Chu Minh Phú hay Tiêu Văn Khanh, một khi bọn họ đối phó với anh ấy và Mặc Tu Trần, điều đầu tiên nghĩ tới chắc chắn là Nhiên Nhiên.

Vì vậy, vừa nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên cùng nhau bước vào phòng bệnh, vẻ mặt của Ôn Cẩm có chút thay đổi.

Hai người họ vừa ngồi xuống, Ôn Nhiên chưa kịp giải thích thì anh ấy đã hỏi trước, ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, gật đầu thừa nhận: “Anh, hai người kia đã bị bắt rồi, là do Chu Minh Phú xúi giục. Bọn họ cũng đồng ý, ngày mai sẽ làm chứng chống lại Chu Minh Phú.”

Vẻ mặt Ôn Cẩm lạnh nhạt, giữa hai lông mày cũng không phân biệt được là tức giận hay lo lắng, ánh mắt như bị một tầng sương mù bao phủ, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ của anh ây.

Tim Ôn Nhiên khẽ thắt lại, đứng dậy ngồi trên giường bệnh, vươn tay nắm lấy tay Ôn Cẩm, nói nhỏ: “Anh, anh giận em sao?”

Nhìn thấy vậy, Mặc Tu Trần đang ngồi trên ghế đáy mắt thoáng qua một tia không vui, nhưng ngay sau đó đã biến mắt.

Ôn Cảm lắc đầu, giọng điệu rất trầm: “Anh không giận em, anh chỉ đang nghĩ, có phải em cảm thấy anh của em bây giờ không bảo vệ được em, cho nên chuyện gì cũng không nói cho anh biết.”

Ôn Nhiên nghe vậy tái mặt, vội vàng lắc đầu: “Anh, không phải đâu, em không phải có ý đó đâu, sao anh không thể bảo vệ em được nữa chứ. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng để người khác bắt nạt em.”

Ôn Cẩm không nói lời nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, trong khoé mắt, anh ấy không bỏ qua động tác khẽ nhíu mày của Mặc Tu Trần.

Nhìn thấy sự im lặng của anh ấy, Ôn Nhiên không khỏi có chút hoảng, cô không muốn anh trai mình hiểu lầm rằng cô đã kết hôn với người khác thì không còn cần anh ấy nữa. Sau khi ba mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn xe, anh trai cô là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.

Cô mím môi, cau mày hối lỗi nói: “Anh, em xin lỗi, lần này là em không ngoan. Em không nên giấu chuyện này với anh. Vốn dĩ em nghĩ đây là địa bàn của anh Có, anh ấy nhất định sẽ tìm được người phụ nữ đã bị em cắn kia, chờ đến khi tìm được em sẽ nói cho anh biết.”

Nhìn thấy cô cau mày, Ôn Cẩm không đành lòng, liền đưa tay lên vuốt má cô.

“Là tôi không cho Nhiên Nhiên nói cho anh biết.”

Mặc Tu Trần vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như nước cuốn đi lời xin lỗi trong mắt Ôn Nhiên như một cơn gió, cô kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Mặc Tu Trần đang lạnh lùng nhìn Ôn Cẩm, không phải nhìn cô.

“Chân của anh không tốt, cho dù biết cũng chỉ có thể lo lắng, hơn nữa hiện tại Nhiên Nhiên là vợ của tôi, bảo vệ cô ấy, là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi.”

Sắc mặt Ôn Cẩm thay đổi, trên mặt lộ ra một tia trắng xanh.

Những gì Mặc Tu Trần nói, nghe vào tai Ôn Cẩm từng chữ từng câu đều là đang nói bóng nói gió với anh ấy, bây giờ Nhiên Nhiên là vợ của anh, không liên quan gì đến Ôn Cẩm.

“Mặc Tu Trần, anh đừng nói nữa.”

Ôn Nhiên sửng sốt, nhìn thấy sắc mặt anh trai khó coi, cô lo lắng quá, sợ hai người họ sẽ cãi nhau.

Mặc Tu Trần hờ hững liếc Ôn Nhiên một cái, sau đó không nhanh không chậm nói thêm: “Sau này, chuyện của Nhiên Nhiên, anh không cần phải lo lắng. Nếu anh có đủ sức lực thì quan tâm nhiều đến nhà máy sản xuất dược phẩm đi, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. “

Ôn Cẩm không giận ngược lại còn cười, nhưng nụ cười trên mặt anh ấy mang theo ba phần lạnh lùng, nhìn thấy vậy trái tim Ôn Nhiên run lên, không chút nghĩ ngợi liền đứng dậy đi tới kéo Mặc Tu Trần: “Anh đi ra ngoài đợi em trước đi, em nói vài lời với anh trai, lát nữa em sẽ đi ra.”

Với tình yêu và sự quan tâm của anh trai dành cho cô, Ôn Nhiên biết những lời nói của Mặc Tu Trần đã làm cho anh trai của mình tức giận.

“Không cần để anh ta đi ra đâu.”

Ôn Cẩm lên tiếng, trong giọng nói trầm thấp thắm nhuần một chút phiền muộn, anh ấy nhìn Mặc Tu Trần bằng ánh mắt sâu thằm. Người đàn ông này, ngay từ đầu đã bộc lộ ham muốn chiếm hữu của mình đối với Ôn Nhiên, lúc đó trong lòng anh có thể không có Nhiên Nhiên.

Anh cho rằng Nhiên Nhiên kết hôn với Mặc Tu Trần anh, thì sẽ cùng anh ấy cắt đứt mối quan hệ anh em sao?
Bình Luận (0)
Comment