Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 183

Không phải Ôn Nhiên không tin tưởng chính mình, mà là cô rất tự giác, tuy rằng hiện tại cô có thể đối phó chuyện của nhà máy dược phẩm, nhưng thật sự là không giúp được gì cho Mặc Tu Trần.

Mặc Tu Trần dẫn cô vào phòng ăn, kéo ghé để cô ngồi xuống, nói: “Anh không muốn em làm gì cho anh cả, em đừng lo, anh để Đàm Mục đi cùng anh trai em, còn có Hạo Phong mà. Hôm nay cậu ấy sẽ có mặt ở hiện trường, cậu ấy mới chuyển đến thành phố H một năm trước thôi. Mọi người và mọi chuyện của trụ sở tập đoàn, cậu ấy và Đàm Mục đều có thể giải quyết như nhau.”

Anh vốn dĩ có thể để cho Lạc Hạo Phong đưa hai người phụ nữ kia đến Ôn thị, nhưng xét thấy mặc dù Lạc Hạo Phong quản lý nhà máy dược phẩm ở thành phó H, nhưng anh ấy đối với tình hình của Ôn thị lại không biết rõ như Đàm Mục, vì vậy anh bỏ những thứ yêu thích, đổi cho Đàm Mục đi.

Trong mắt Ôn Nhiên thoáng qua một tia ngạc nhiên, hóa ra lúc trước Lạc Hạo Phong cũng ở thành phố G. Chẳng trách anh ấy lại quen thuộc với thành phố G như vậy.

“Bây giờ em có thể yên tâm ăn sáng rồi chứ, hôm nay có nhiều việc phải làm, em phải ăn sáng nhiều chút, nếu không ăn sẽ không tiêu được.”

Mặc Tu Trần ngồi xuống ghế bên cạnh cười nói.

Giữa lông mày và ánh mắt của Ôn Nhiên vẫn còn có chút khó chịu, Mặc Tu Trần cười, cầm lấy một quả trứng bóc vỏ, nói: “Lát nữa chúng ta đến nhà của Trình Giai trước, bây giờ chắc chắn rất náo nhiệt.”

Ôn Nhiên giật giật khóe miệng, không nói gì.

Bữa sáng kết thúc với việc Mặc Tu Trần có ý hoà giải bầu không khí. Hôm nay có rất nhiều việc, Ôn Nhiên không có tâm trạng nghĩ đến những việc khác. Tâm trí của cô tràn ngập việc hôm nay Mặc Tu Trần nhậm chức chủ tịch, anh trai cô sẽ vạch trần Chu Minh Phú.

Thực tế cho thấy, mọi người đều thích xem náo nhiệt.

Trên đường đến nhà Trình Giai, Ôn Nhiên nhận được cuộc gọi của Bạch Tiểu Tiểu, giọng nói của cô ấy từ đầu bên kia tràn đầy phấn khích, Ôn Nhiên có chút sững sờ: “Nhiên Nhiên, sao cậu và Mặc Tu Trần còn chưa đến? Thời khắc thú vị nhất đã đến rồi, tớ và cậu ở hiện trường phát sóng trực tiếp…”

Ôn Nhiên nhíu mày, nghỉ ngờ hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Cô không có nói cho Tiểu Tiểu biết, làm sao cô ấy biết về việc của Trình Giai và Tiểu Lưu?

“Haha, cậu ngốc à, tớ đã nói với cậu là ở hiện trường phát sóng trực tiếp rồi mà cậu còn không biết tớ đang ở đâu. Đương nhiên là đang ở cửa nhà Trình Giai rồi, tớ nói cho cậu biết, ở đây bị phóng viên bao quanh đến mức nước không thể ngắm được, một con ruồi cũng không thể bay ra, ấy, tớ nhìn thấy rồi, còn có Tiêu Văn Khanh…”

Con nhóc Bạch Tiểu Tiểu này cứ như là được tiêm máu gà không bằng, âm thanh to đến muốn chết, ở trong điện thoại, trừ giọng nói của cô ấy thì còn có giọng của người khác, rất ồn ào.

Nếu cô ấy nói nhỏ quá, Ôn Nhiên cũng không nghe thấy.

“Làm sao cậu biết?”

Ôn Nhiên không quan tâm đến sự xấu hỗ của Trình Giai, đó là do Mặc Tu Trần tính toán tốt, còn có Tiêu Văn Khanh quạt gió thêm củi. Chắc chắn sẽ đi theo hướng mà họ cùng mong đợi, chỉ là kết quả, có người thích thì sẽ có người nôn ra máu.

“Là Lạc Hạo Phong nói với tớ đấy, lúc đầu tớ còn tưởng anh ta lừa tớ cơ, không ngờ lại thật sự có kịch hay. Nhiên Nhiên, cậu cũng quá không thân nhau rồi đó, chuyện náo nhiệt như này mà cậu lại không nói cho tớ biết. Nhưng mà, tớ nghe nói tên khốn Chu Minh Phú lại hãm hại cậu à, cậu không sao chứ?”

Lạc Hạo Phong nói Ôn Nhiên không sao, nhưng Bạch Tiểu Tiểu chưa bao giờ tin những gì anh ấy nói, phải nghe tận tai Ôn Nhiên nói không sao thì cô ấy mới có thể yên tâm.

Ôn Nhiên bừng tỉnh, chẳng trách con nhóc Bạch Tiểu Tiểu này biết, thì ra là Lạc Hạo Phong.

Cô cười nói: “Tớ không sao, anh ấy thông báo bảo cậu đi xem náo nhiệt, nhưng là để cậu gặp hai người phụ nữ muốn bắt cóc mình à?”

“Ôi, đừng nhắc tới chuyện này, nhắc tới tớ chỉ muốn cười. Mặc Tu Trần nhà cậu cũng xấu xa quá rồi đó, thế mà lại để hai người phụ nữ xấu xí đó ở cùng Lạc Hạo Phong một đêm.

Nhưng mà tớ phải cảm ơn anh ấy, anh chàng Lạc Hạo Phong kia nói, anh ta bị hai người phụ nữ xấu xí đó làm cho buồn nôn cả đêm, rất cần một người phụ nữ xinh đẹp như tớ để xoa dịu thần kinh của anh ta.”

Ôn Nhiên cười ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mặc Tu Trần, cô liếc mắt nhìn anh, tiếp tục cùng Bạch Tiểu Tiểu nói chuyện phiếm: “Cậu đừng bị những lời ngon tiếng ngọt của anh ấy lừa, ấy, tớ sắp đến rồi, cứ như vậy trước đã nhé.”

Chiếc xe Aston rẽ vào góc, Ôn Nhiên liền nhìn thấy tiểu khu nơi Trình Giai sống, không thấy bóng dáng của ai ở cửa nữa, có lẽ là lên trên lầu rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Nhiên quay đầu lại hỏi Mặc Tu Trần đang lái xe: “Có nhiều phóng viên vây quanh như vậy, Tiểu Lưu có xử lý được không? Liệu có bóng ma tâm lý không?”

Mặc Tu Trần cười nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Em đừng thấy Tiểu Lưu bình thường thật thà, đối phó với một số phóng viên thì cậu ấy vẫn còn có thể.”

Tối hôm qua anh đã dạy rồi, Tiểu Lưu luôn nghe lời anh, đừng nói đến chuyện bảo cậu ta ngủ với một người phụ nữ, bảo cậu ta chết cậu ta cũng sẽ không do dự.

“Xe chỉ có thể dừng ở đây thôi, chúng ta đi bộ một đoạn, em thấy được không?”

Mặc Tu Trần tấp xe vào lề đường, từ những chiếc xe đậu bên ngoài tiểu khu có thể thấy ngành truyền thông ở thành phố G có lẽ đã ở đây hết rồi, không biết Tiêu Văn Khanh có hài lòng với vở kịch ngày hôm nay không?

Ôn Nhiên gật đầu, cô không phải được cưng chiều quá mức như vậy, chút đoạn đường này mà cũng không đi được.

Mặc Tu Trần mỉm cười, đỗ xe, tháo dây an toàn, xuống xe đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ cho cô, dáng dài đứng ở ngoài xe, cười dịu dàng vươn tay về phía cô: “Bà xã đại nhân, xuống xe thôi.”

Ôn Nhiên giận hòn liếc nhìn anh, ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, phác họa ra những đường nét trên khuôn mặt sâu sắc góc cạnh. Tư thế đứng thẳng của anh thật đẹp trai tao nhã không ai bì kịp, tốc độ nhịp tim của cô không tự chủ được mà bị rối loạn.

Hai má trắng trẻo và thuần khiết của cô cũng lắm tắm một vệt ửng hồng khiến người ta rung động, không biết đó là tia nắng mặt trời hay là sự ngại ngùng.

Ánh mắt của Mặc Tu Trần dừng lại một chút trên khuôn mặt cô, bàn tay to rộng rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô vào lòng bàn tay mình, hai người cùng nhau bước vào tiểu khu.

Đang đi, đúng lúc có một nhóm người đi ra khỏi hành lang.

Ở phía trước có mấy người phóng viên, cầm máy ảnh chụp ảnh không ngừng, theo sau là Tiểu Lưu và Trình Giai.

Tiểu Lưu giống như sứ giả bảo vệ hoa, thân hình cao lớn đang bảo vệ Trình Giai gầy yếu, lông mày giận dữ, ánh mắt sắc bén, nhưng khuôn mặt Trình Giai lại tái nhợt và phò phạc.

Khi ra khỏi hành lang, cô ta ngắng đầu lên nhìn cách đó vài mét, đẹp trai cao lớn, Mặc Tu Trần cao quý bức người đang ôm Ôn Nhiên xinh đẹp quyến rũ như hoa hồng, ánh mắt cô ta co rụt lại, vệt máu cuối cùng trên khuôn mặt cũng biến mắt ngay lập tức.

Cơ thể yếu ớt, ngay cả đang ở trong vòng tay của Tiểu Lưu cũng bắt thình lình giật mình.

Trong ngực cô ta như có gì đó nỗ tung, một lúc lâu, não cô ta trống rỗng, đôi mắt uễ oải nhìn người đàn ông tồn tại như một vị thần.

Ôn Nhiên cũng bị dáng vẻ của Trình Giai làm cho sửng sốt, mặc dù trước đó cô rất ghét cô ta, cũng đã từng mãnh liệt cảnh cáo cô ta, Ôn Nhiên cô còn sống một ngày, sẽ không đề cho cô ta cướp chồng của mình.

Tuy nhiên, hôm nay nhìn thấy cô ta phờ phạc như một con búp bê đổ nát, lại nhìn thấy cô ta nhìn Mặc Tu Trần với ánh mắt ngốc nghếch quên ởi cả nỗi đau, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thương hại, cũng không cảm thấy vui mừng.

Mặc Tu Trần dường như cảm nhận được cảm xúc của cô, sức lực anh nắm tay cô lặng lẽ siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Giai thu hồi lại, cụp mắt, dịu dàng nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, anh cúi đầu thì thầm vào bên tai cô: “Đừng cảm thấy cô ta đáng thương, thứ cô ta thèm muốn, chính là chồng của em.”
Bình Luận (0)
Comment