*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói của Mặc Tu Trần vừa dứt, cơ thể Trình Giai hơi cứng lại.
Sắc mặt cũng tái nhợt, dường như bị ai đó cứa dao vào tim, đột nhiên đau đón tột cùng.
Rõ ràng là nên tránh mặt bọn họ, không nên nhìn họ thể hiện tình cảm, nhưng cô ta không thể nhìn đi chỗ khác, người đàn ông cô ta yêu đang đứng ở ngay trước mặt, thể hiện tình cảm sâu đậm chân thành với một người phụ nữ khác, cực kỳ cưng chiều.
Trái tim cô ta càng đau, cô ta càng muốn nhìn.
Dường như Ôn Nhiên không nhìn thấy thân thể cứng ngắc của Trình Giai, nghe được lời này của Mặc Tu Trần, cô nhướng mày cười, vui vẻ nói: “Tu Trần, anh thật tốt.”
“Chúng ta đi ăn tối trước, không ăn no thì sẽ không có tinh thần xem phim.”
Giữa hai lông mày của Mặc Tu Trần tràn đầy ý cười.
Anh kéo Ôn Nhiên ngồi xuống bàn cách bọn họ không xa, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Vốn dĩ đồ ăn ngon, trong nháy mắt lại giống như nhai sáp, sau khi Trình Giai ngồi xuống không còn cảm giác thèm ăn, khóe mắt không khống chế được luôn nhìn bàn bên cạnh.
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên thấp giọng nói chuyện, giọng nói không cao, Trình Giai không nghe được bọn họ đang nói cái gì, trong lòng ghen tị đến điên cuồng.
Cô ta thực sự muốn lấy chiếc nĩa trên tay đâm chết Ôn Nhiên, cô ta ngồi vào chỗ của cô, thay thế cô, tận hưởng sự yêu thương và chiều chuộng của Mặc Tu Trần.
“Sao cô không ăn?”
Ở đối diện, Tiểu Lưu nhìn thấy hết mọi hành động của Trình Giai, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, thản nhiên nói.
Trình Giai sửng sốt, hoàn hồn lại, lúc này cô ta mới nhận ra mình coi miếng bít tết trên đĩa là Ôn Nhiên, dùng dao cắt thành từng miếng, thậm chí còn dùng nĩa đâm qua đâm lại.
“Tôi no rồi.”
Cô ta che giấu cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói.
lời này của anh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Mặc Tu Trần không nhắc đến tên cô ta, nhưng trong lòng cô ta biết rõ hơn ai hết, người mà anh nói là cô ta.
Sự hận thù trong lòng không ngừng lên men, lấp đầy cả trái tim, gần như tắt thở, bởi vì sự hận thù khắc vào trong xương, khuôn mặt tái nhợt của cô lại đỏ bừng lên.
“Không sao, em chỉ nhìn anh là được rồi.”
Ôn Nhiên mỉm cười, cầm nĩa xiên một. miếng bít tết, không cho vào miệng mình mà đút cho Mặc Tu Trần ngồi ở đối diện.
“Tùy ý nhìn!”
Mặc Tu Trần nở nụ cười đẹp trai quyến rũ, ăn miếng bít tết mà cô đút, nhưng ánh mắt lại nhìn cô trìu mến, tạo cho Ôn Nhiên một ảo giác, như thể anh ăn không phải là miếng thịt mà là cô.
Ôn Nhiên bị anh làm cho ngượng ngùng, hơi đỏ mặt, cúi đầu, đút vào miệng mình một miếng bít tết.
“Nhiên Nhiên, anh còn muốn ăn.”
Thật ra Mặc Tu Trần không phải muốn ăn bít tết, ngược lại là anh không hài lòng với việc cô cúi đầu nhìn miếng bít tết trên đĩa, không thèm nhìn một người đẹp trai như anh.
“Không phải anh cũng có à?”
Ôn Nhiên không ngắng đầu lên, giây tiếp theo, giọng nói của Mặc Tu Trần mang theo ba phần trẻ con và bướng bỉnh: “Anh muốn ăn của em, nếu em không cho anh ăn bít tết thì anh sẽ ăn em.”
Sau bữa tối, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên thật sự đi theo Tiểu Lưu và Trình Giai đến rạp chiếu phim.
Hơn nữa, Mặc Tu Trần còn hào phóng mua vé ghế VỊP dành cho các cặp đôi, ngồi liền nhau.
Ôn Nhiên thật sự không có tế bào nghệ thuật, cô thích xem phim bom tấn hơn, mới xem được vài phút, liền giống như ở phòng hòa nhạc đêm đó, mi mắt của cô bắt đầu chùng xuống.
“Nhiên Nhiên, em muốn ngủ à?”
Bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần tràn ngập bên tai cô mang theo hơi thở nam tính ấm áp, Ôn Nhiên ngắng đầu lên nhìn anh, nghĩ đến Trình Giai và Tiểu Lưu còn ở bên cạnh, cô miễn cưỡng lắc đầu: “Không có.”
“Em muốn ngủ thì ngủ, không cần quan tâm đến những người không quan trọng.”
Mặc Tu Trần nhìn thấu được chút lo lắng của cô, anh khẽ mỉm cười, cánh tay vốn dĩ đang ôm eo cô cũng tiến lên ôm lấy vai cô, ép cô tựa đầu vào vai anh.
Ôn Nhiên cười, cô lại kiên trì thêm hai phút nữa, cô thật sự không có hứng thú với nam chính và nữ chính trong phim, cô ngáp nhiều lần đến mức không kiên trì được nữa, nói với Mặc Tu Trần: “Em ngủ một lúc, đến đoạn đặc sắc thì anh gọi em dậy nhé.” Nói xong cô liền nhắm mắt lại, coi bộ phim nghệ thuật này như một bộ phim thôi miên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mặc Tu Trần sờ lên mặt cô, lại chạm vào tay cô, kéo cô ra một chút, cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, sau đó anh cần thận ôm cô vào lòng, làm gối đầu và gối ôm cho cô.
Ở ghế bên cạnh, dưới ánh đèn mờ ảo, Trình Giai nhìn thấy Mặc Tu Trần không hề xem phim, mà anh không ngừng cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Ôn Nhiên đang nằm ngủ trong vòng tay anh, ý nghĩ của cô ta nhảy trực tiếp từ màn hình phim lên người anh.
Tiểu Lưu cũng không có hứng thú với loại phim này, tuy rằng không có nhìn Trình Giai, nhưng cậu ta vẫn luôn để ý tới cô ta, cậu ta đương nhiên biết suy nghĩ của cô ta luôn ở trên người Mặc Tu Trần.
Kết quả là bốn người họ không có ai tập trung xem phim.
Trước khi Ôn Nhiên đi ngủ, cô đã nhắc Mặc Tu Trần rằng khi nào phim đến đoạn đặc sắc thì gọi mình dậy, kết quả là, Mặc Tu Trần người đàn ông lưu manh này hôn cô đến tỉnh.
Một nơi như rạp chiếu phim, còn là ghế dành cho các cặp đôi, hôn nhau hay gì gì đó là chuyện bình thường, nhưng Ôn Nhiên vẫn không thể tin được, Mặc Tu Trần lại ở trước mặt nhiều người như vậy dùng những nụ hôn để đánh thức cô.
“Nhiên Nhiên, vừa nãy em bảo anh khi nào phim đến đoạn đặc sắc thì gọi em dậy, có phải anh rất đúng giò không, hiện tại đúng là lúc đến đoạn đặc sắc.”
Giọng nói của anh bởi vì nụ hôn mà trở nên khàn khàn gợi cảm quyến rũ, gần nhau trong gang tấc, toàn bộ hơi thở nóng rực phun lên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của cô, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ý cười.
Ôn Nhiên không cần ngắng đầu nhìn cũng biết đoạn đặc sắc anh đang nói là có ý gì.
Chỉ là tiếng rên rỉ xâm nhập vào màng nhĩ, không bằng giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy mê hoặc của anh khiến tim cô đập nhanh hơn, dưới ánh đèn mờ ảo, những người động tình hôn nhau không chỉ có bọn họ, mà còn có những cặp tình nhân khác.
Xung quanh dày đặc sự mập mờ, cô đang định nói gì đó, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, cái miệng nhỏ nhắn của cô lại bị Mặc Tu Trần hôn thật sâu.