Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 272

Lạc Hạo Phong cười, đồng tình nói: “Tu Trần, biện pháp của cậu thật hay, thật sự có thể làm cho Tiêu Văn Khanh hoảng sợ đi tìm Ngô Thiên Nhất.”

Nói đến đây, anh ấy hơi khựng lại, thu lại nụ cười, hỏi ra sự lo lắng của mình: “Nhưng mà ông già có chịu được không? Lần trước ông ấy bị cậu làm cho tức giận đến mức phải nhập viện, sức khỏe của ông ấy có vẻ rất kém.”

Mặc Tu Trần hừ lạnh, anh không cho là như vậy: “Nếu ông ấy không chịu nổi thì ông ấy đã không đi du lịch một mình, cậu yên tâm, ông ấy không chết được đâu.”

Khóe miệng Lạc Hạo Phong giật giật, bái phục nói: “Được rồi, vẫn là cậu hiểu ông già nhà cậu nhất, vậy cậu định khi nào thì nói cho ông ấy biết, hay là chờ ông ấy trở về.”

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy sau để hỏi tình hình, ông ấy không thẻ ở bên ngoài suốt được. Ông ấy bị cắm sừng mát mặt xa như vậy, cũng nên quay về tháo nó ra rồi!”

“Vậy thì cứ như vậy đi, từ chối bên An Liên hay là?”

“Để ông chủ của họ gọi cho tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với ông ta.”

Lạc Hạo Phong hiểu ý anh, nhướng mày đẹp trai, anh ấy nhanh nhẹn nói “Ok” rồi quay đầu nhìn về phía Ôn Nhiên, thấy cô vẫn cúi đầu làm việc, cô dường như chưa từng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Anh ấy nheo mắt, kéo ra một nụ cười, bước đến bàn làm việc của cô, dùng mu bàn tay gõ nhẹ lên bàn: “Ôn Nhiên!”

“Chuyện gì?”

Ôn Nhiên ngẳng đầu, cô thờ ơ nhìn anh ấy, Lạc Hạo Phong cười nói: “Tôi có thể cậy nhờ cô một việc không.”

Ôn Nhiên nhướng mày, ra hiệu cho anh ấy tiếp tục nói.

Lạc Hạo Phong ho nhẹ một tiếng rồi mới chậm rãi nói: “Cuối tuần này, cô có thể tìm Bạch Tiểu Tiểu làm chút việc gì đó không, đừng để cô ấy rảnh rỗi.”

Phía sau bàn làm việc, Mặc Tu Trần nheo mắt lại, khóe môi gợi cảm khẽ cong lên.

Ôn Nhiên chớp chớp mắt, giả ngốc hỏi: “Tại sao, tôi cuối tuần còn không có việc gì để làm, có thể tìm việc gì cho cậu ấy chứ.”

Lạc Hạo Phong cau mày đưa ra lời đề nghị: “Nếu không có việc gì làm thì các cô có thể đi làm tình nguyện, đến viện dưỡng lão thăm nom người già, đến cô nhi viện quyên góp gì gì đó, tóm lại là có thể đưa Bạch Tiểu Tiểu đi là được.”

“Phốc, Lạc Hạo Phong, tại sao tôi phải giúp anh!”

Ôn Nhiên nhìn hàng lông mày cau có của Lạc Hạo Phong, cuối cùng cô không nhịn được cười thành tiếng, có vẻ như anh ấy đã bị Bạch Tiểu Tiểu khủng bố tinh thần sắp điên lên rồi, nên anh ấy mới nhờ cô giúp đỡ.

Nhưng mà, ai kêu anh ấy trêu chọc Bạch Tiểu Tiểu trước, lại còn dám cưỡng hôn người ta…

“Tu Trần!”

Lạc Hạo Phong không nhờ được Ôn Nhiên, anh ấy quay đầu cầu xin sự giúp đỡ của Mặc Tu Trần. Anh nhận được ánh mắt của anh ấy, nụ cười trên môi càng đậm, sau đó anh tao nhã bước ra khỏi bàn làm việc. Một lúc sau, bóng dáng cao lớn của anh đã đứng ở trước mặt Ôn Nhiên, anh cầm lấy cây bút trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, em đừng mải làm việc nữa, nghỉ ngơi một chút đi em.”

“…

Lạc Hạo Phong há hốc mồm, kỳ quặc nhìn Mặc Tu Trần.

Anh cười nhẹ, hơi cong thắt lưng, dùng lòng bàn tay nắm chặt lấy vai cô, dùng sức bóp nhẹ lên vai cô, trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Lạc Hạo Phong, anh nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, tuần này Hạo Phong phải tăng ca, anh đã thay đổi ba công ty hợp tác cùng một lúc, liên quan đến huyết mạch của Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất. Bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết.”

Sự kinh ngạc trong đôi mắt của Lạc Hạo Phong dần dần rút đi, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng, anh ấy tặng cho Mặc Tu Trần một ánh mắt cảm kích, cho dù là tăng ca vẫn tốt hơn là đối mặt với Bạch Tiểu Tiểu.

Đặc biệt là, anh ấy tự nhận mình là một quân tử có chơi có chịu, vì vậy, Bạch Tiểu Tiểu vừa bước vào trường đua ngựa, anh ấy sẽ biến từ một người đàn ông đẹp trai, ga lăng thành một ky mã để cô ấy sai bảo.

Thực sự đã chà đạp lên tôn nghiêm của anh ấy.

Ôn Nhiên hưởng thụ sự phục vụ của Mặc Tu Trần, cô đương nhiên không thể không nễ mặt anh, cô suy nghĩ một lúc rồi có chút khó khăn nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ thử.”

Lạc Hạo Phong vui mừng khôn xiết, lập tức vui vẻ xin lỗi: “Ôn Nhiên, vậy tôi cảm ơn cô trước, để Tu Trần đưa cô đến cửa hàng chọn một ít quần áo, tôi thanh toán.”

Nói xong, Lạc Hạo Phong không ở lại làm bóng đèn nữa, anh ấy bước nhanh ra khỏi văn phòng.

“Cuối tuần này thật sự phải tăng ca sao anh?”

Ôn Nhiên ngắng đầu nhìn Mặc Tu Trần, lông mày anh giãn ra, nụ cười trong sáng đẹp trai, đặc biệt là trong đôi mắt sâu như vực thẳm kia lại có sự cưng chiều không hề che giấu.

“Ừ, thực sự phải tăng ca. Anh đã thay đổi cả ba công ty cùng một lúc, những ngày này có rất nhiều công việc rườm rà phải làm, đặc biệt là những hệ thống an ninh…”

“Em còn tưởng anh chỉ kiếm cớ để giúp Lạc Hạo Phong.”

Nghe anh nói xong, Ôn Nhiên gật đầu hiểu ý.

Vật liệu xây dựng An Liên, Điện tử Khánh Đạt, còn có Khoa học công nghệ Lâm Huy đều là những công ty lớn đã hợp tác với tập đoàn MS vài năm rồi. Muốn thay đổi cả ba công ty cùng một lúc, chắc chắn sẽ cần phải phí một chút sức lực.

“Nếu là như vậy thì em nói với Tiểu Tiểu một tiếng là được mà, chắc cậu ấy cũng không phải vừa rảnh phát là lập tức nghĩ đến chuyện hành hạ Lạc Hạo Phong đâu.”

“Ƒ Mặc Tu Trần ngừng xoa bóp, vẫn đặt lòng bàn tay to lớn của mình lên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, vừa rồi em cũng đã nghe Hạo Phong nói rồi đấy. Máy ngày nay em không được rời khỏi bên cạnh anh, anh sợ Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất sẽ làm ra những chuyện điên rồ nào đó.”

Kẻ địch trong tối ta ở ngoài sáng, cho dù Mặc Tu Trần có mưu trí và khôn ngoan đến đâu thì cũng sẽ có lúc lo lắng, nhát là khi Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất đã xóa trí nhớ của Mặc Tử Hiên, rõ ràng là bọn chúng nhằm vào Ôn Nhiên.

Nếu bọn họ nhằm vào anh, anh sẽ không sợ hãi chút nào.

Nhưng quan tâm thì sẽ bị rối loạn, anh càng lo lắng cho Ôn Nhiên thì anh càng không yên lòng. Ôn Nhiên nhìn vào đôi mắt lo lắng của anh, cô đưa tay lên che lòng bàn tay to lớn của anh ở trên vai mình, nhẹ nhàng nói: “Anh yên tâm, anh em đã đồng ý để em làm thư ký cho anh một tuần rồi, mấy ngày này em sẽ đi theo anh 24/24 giờ, em chỉ sợ anh sẽ chê em phiền đó.”

Nói đến cuối, giọng điệu của cô mang theo ba phần tinh nghịch, cô không muốn Mặc Tu Trần phải lo lắng nhiều như vậy.

Mặc Tu Trần cong môi cười: “Đừng nói là em đi theo anh mấy ngày, cho dù em đi theo anh cả đời, anh cũng sẽ không bao giờ chán ghét em. Lần này anh em hiểu lý lẽ đó, anh ấy đã đọc xong nhật ký của Chu Minh Phú chưa, tìm được manh mối không?”

“Em nghe anh em nói đã tìm thấy một số manh mối, anh ấy đã giao nó cho cảnh sát rồi. Chắc không lâu nữa là có thể tìm ra sự thật thôi.”

Mặc Tu Trần híp mắt lại, một tia lạnh lùng xẹt qua, đánh từ hai bên, xem ra Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất sẽ không vui mừng được lâu nữa đâu.

Ôn Nhiên mím môi, giọng nói nhẹ nhàng buồn bã: “Giá như có thể giải quyết được vụ án trước ngày sinh nhật của ba mẹ em thì tốt rồi.”

“Sinh nhật của ba mẹ chúng ta là khi nào vậy em?”

Mặc Tu Trần khẽ giật mình, anh đau lòng nhìn Ôn Nhiên.

“Ba mẹ em sinh nhật cùng một ngày, còn có hơn mười ngày nữa là đến sinh nhật của hai người họ. Vào ngày đó mỗi năm, gia đình em cùng nhau sum họp, năm nay…”

Ôn Nhiên không nói tiếp được nữa, cô cùng lúc mắt đi cả ba lẫn mẹ, mỗi khi cô nghĩ đến lại đau lòng đến khó thở.

Trái tim của Mặc Tu Trần thắt lại, anh nhẹ nhàng nói lời an ủi cô: “Năm nay, anh sẽ cùng em đi chúc mừng sinh nhật ba mẹ chúng ta.”
Bình Luận (0)
Comment