Chương 302
Bạch Tiểu Tiểu tức giận đến mức giơ tay múc một thìa cháo.
Lần này, Lạc Hạo Phong không tránh nữa, cháo văng tung tóe, anh cũng không thoát khỏi bị cháo văng trúng.
Trên chăn, quần áo của anh, thậm chí cả khuôn mặt đẹp trai mà vài giây trước đang cười rạng rỡ cũng dính đầy cháo.
“Bạch Tiểu Tiểu, cô điên à!”
Anh tức giận nhìn Bạch Tiểu Tiểu, Bạch Tiểu Tiểu chỉ mím chặt môi lại, giận dữ nhìn anh.
Lạc Hạo Phong đặt bát cháo xuống, lấy khăn giấy ra lau mặt, định lau cháo trên chăn nhưng lại nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên trán lắm tắm mồ hôi, môi mím chặt, nhẫn nhịn mà đau đớn.
Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Bạch Tiểu Tiểu, cô sao vậy?”
Bạch Tiểu Tiểu choáng váng một hồi, mi mắt trở nên nặng trĩu, cô mở miệng chỉ nói một tiếng “Tôi” liền nhắm mắt lại yếu ớt ngã xuống.
Lạc Hạo Phong nhanh chóng giữ lấy cô, hoảng sợ hét lên: “Bạch Tiểu Tiểu, cô tỉnh lại đi, sao cô yếu thế.”
Ôn Nhiên vừa đến văn phòng của Có Khải, cô đang định lấy một cái lọ từ văn phòng của anh ấy ra để cắm hoa vào.
Cô vừa định gõ cửa thì thấy Có Khải mở cửa ra.
“Anh Có…”
“Nhiên Nhiên, Bạch Tiểu Tiểu ngắt ròi.”
Cố Khải liếc qua bó hoa trong tay cô, lo lắng nói, anh chàng Lạc Hạo Phong này đùa hơi quá rồi.
Bó hoa trong tay Ôn Nhiên rơi xuống đất, một tay nắm lầy tay Cố Khải: “Anh Có, vừa rồi Tiểu Tiểu vẫn ổn mà, sao lại ngất được?”
Ánh mắt Cố Khải loé lên: “Là Hạo Phong, cậu ấy nói vài lời khiến Bạch Tiểu Tiểu tức giận động đến vết thương. Em đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng đâu, Bạch Tiểu Tiểu sẽ không sao đâu.”
Sắc mặt Ôn Nhiên tái nhợt, cô ngắng đầu lên tự đánh vào đầu mình: “Đều tại em, đáng nhẽ em không nên để Lạc Hạo Phong đút cháo cho Tiểu Tiểu.”
Cố Khải dừng lại, cau mày nói: “Nhiên Nhiên, đây không phải lỗi của em, em đừng tự đánh đầu mình nữa.”
May mắn thay, Bạch Tiểu Tiểu không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là do quá tức giận động đến vét thương nên ngất xỉu vì đau mà thôi.
Nhìn vẻ mặt tự trách của Lạc Hạo Phong, những lời trách móc Ôn Nhiên cũng không thẻ nói ra.
Cuối cùng, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Trước khi Tiểu Tiểu xuất viện, anh đừng xuất hiện nữa thì hơn, tôi không muốn tình huống như hôm nay lại xảy ra nữa.”
Cô vốn là có ý tốt, để anh ấy và Tiểu Tiểu ở riêng với nhau.
Kết quả, anh ấy lại chọc Tiểu Tiểu tức giận đến mức ngất xỉu.
Lạc Hạo Phong cau chặt mày, nhìn Tiểu Tiểu trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, buồn bực vò đầu bứt tóc: “Làm sao.
tôi biết cô ấy yếu như vậy, tôi chỉ nói vài câu thôi mà.”
“Nhưng cô ấy là bệnh nhân.”
Mộ Tu Trần cắt ngang lời nói của Lạc Hạo Phong, nghiêm nghị nói: “Trình Giai đã đến khách sạn rồi, giờ cậu mau qua đó đi, bữa tiệc tối nay giao cho cậu.”
Lạc Hạo Phong muốn kháng nghị, nhưng nghĩ đến Bạch Tiểu Tiểu bị mình chọc tức đến ngắt xỉu, anh ấy mở miệng, nhưng lời kháng nghị lại nuốt xuống, anh ấy nhìn về phía Ôn Nhiên: “Cô chăm sóc Bạch Tiểu Tiểu tốt nhé, lát nữa cô ấy tỉnh lại cô xin lỗi cô ấy giúp tôi một tiếng.”
Vốn dĩ Lạc Hạo Phong là loại đàn ông rất hiếm khi xin lỗi người khác, đặc biệt là xin lỗi phụ nữ.
Lời này từ miệng anh ấy nói ra, rất cứng ngắc.
Ôn Nhiên gật gật đầu: “Được!”
Cô biết Lạc Hạo Phong là loại người độc mồm độc miệng, thật ra cũng không phải người xấu, anh ấy và Tiểu Tiểu chỉ cần gặp nhau nói dăm ba câu là sẽ cãi nhau, cô cũng rất khó hiểu, chẳng lẽ là bát tự không hợp.
Lạc Hạo Phong vừa rời đi thì mẹ Bạch cũng vừa đến.
Nhìn thấy Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đứng bên ngoài phòng bệnh, mẹ Bạch ngạc nhiên hỏi: “Nhiên Nhiên, tổng giám đốc Mặc, sao hai người lại đứng ngoài này?”
“Di à, Tiểu Tiểu vừa mới ngủ say, con sợ ồn cậu ấy nên kéo Tu Trần ra ngoài này. Bên trong có y tá chăm sóc đặc biệt rồi, dì không cần vào đâu ạ.”
Ánh mắt Ôn Nhiên loé lên, cô không dám nói thật với mẹ Bạch rằng chính bạn của Mặc Tu Trần khiến cho Bạch Tiểu Tiểu tức giận.
Dù sao Tiểu Tiểu cũng không có gì nghiêm trọng, chắc chắn cô ấy cũng không muốn để mẹ Bạch biết, nên Ôn Nhiên mới nói dối một chút.
Mẹ Bạch nghe xong liền mỉm cười: “Sao Tiểu Tiểu lại ngủ giờ này, dì định đến xem con bé thế nào rồi, lát nữa còn đi ăn cơm với ba nó nữa. Nhiên Nhiên, nếu con bé ngủ rồi thì dì cũng không vào nữa, khi nào nó tỉnh con với nói nó một tiếng nhé, dì sẽ đến thăm nó sau.”
Ôn Nhiên mỉm cười gật đầu: “Vâng ạI”