Chương 317:
Bạch Tiểu Tiểu không nói chuyện, vẻ mặt của cô tràn đầy.
hờ hững nhìn Lạc Hạo Phong, dường như anh không quan tâm đến sự im lặng của cô, anh bước đến giường bệnh, đặt trái cây lên chiếc bàn nhỏ trước giường, cười nói: “Đàm Mục cũng rất quan tâm đến cô…”
“Tôi đến cho cậu ấy can đảm.”
Lạc Hạo Phong bị Đàm Mục ngắt lời, giọng nói của anh ấy.
không cao không thấp, nghe không ra chút cảm xúc.
Anh ấy vừa nói xong, nụ cười trên mặt Lạc Hạo Phong lập tức đông cứng lại, Bạch Tiểu Tiểu nhìn Đàm Mục đang có vẻ mặt lạnh lùng, rồi nhìn vẻ mặt Lạc Hạo Phong đang đơ ra, đột nhiên cô nở nụ cười.
Cũng may Lạc Hạo Phong da mặt dày, cũng không vì lời nói của Đàm Mục vạch trần ý nghĩ của mình mà đỏ mặt.
Anh ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Đàm Mục đang nói nhiều, anh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn Bạch Tiểu Tiểu bằng ánh mắt dịu dàng, quan tâm hỏi: “Tiểu Tiểu, cô ăn trưa chưa?”
“Tôi với anh thân nhau lắm sao?”
Bạch Tiểu Tiểu không trả lời câu hỏi của anh.
Trước đây, anh mở miệng là gọi Bạch Tiểu Tiểu, nhưng hôm nay anh lại một tiếng “Tiểu Tiểu” hai tiếng “Tiểu Tiểu”, quá thân thiết khiến cô không thích ứng kịp.
Lạc Hạo Phong là ai chứ, là một người đàn ông mặt dày hơn tường thành, anh nở nụ cười đặc trưng của mình: “Đương nhiên là thân rồi, chúng ta quen nhau lâu như vậy.
rồi mà, không chỉ cùng nhau xem kịch mà còn cùng nhau cưỡi ngựa. Chờ cô hồi phục và xuất viện, tôi một người đàn ông đẹp trai phóng khoáng còn phải làm ky mã của cô, nghe lời cô sai bảo đấy.”
Bạch Tiểu Tiểu không muốn quan tâm đến anh, nhưng anh nói điều này tự nhiên như vậy, đặc biệt là anh còn bình tĩnh nói sau khi cô xuất viện, anh vẫn sẽ là ky mã của cô.
Mặc kệ trong lòng anh nghĩ gì, nhưng ngoài mặt anh đã rất nễ mặt cô rồi.
Cô cũng không phải là một người phụ nữ hiếu thắng, trước đây cô và anh có xích mích, cả hai đều có trách nhiệm.
Cô mím môi, có chút cứng ngắc nói: “Đây là anh tự nguyện đây nhé, lân sau tôi bảo anh làm ky mã cho tôi, anh không được phép một mực từ chối.”
Nụ cười của Lạc Hạo Phong rất rực rỡ: “Tất nhiên, Lạc Hạo Phong tôi nói là làm, chỉ cần cô Bạch vui vẻ, bất cứ khi nào cô gọi tôi nhất định sẽ có mặt.”
Anh vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa.
Đàm Mục bước tới mở cửa.
Lạc Hạo Phong quay đầu lại nhìn, khi ánh mắt anh chạm vào người đàn ông đứng ngoài cửa, lông mày anh cau lại, trong đôi mắt đào hoa hẹp lóe lên một tia giễu cợt.
“Tiểu Tiểu, em có khách à.”
Người đi vào là Tiêu Dục Đình, anh ta cầm theo một bó hoa bước vào, trong phòng bệnh bỗng nhiên tràn ngập hương thơm.
“Tiêu Dục Đình, anh làm cái gì đấy?”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn Tiêu Dục Đình đang đi đến, anh ta không đi đến trước giường bệnh mà đi đến bên cửa sỏ, anh ta không hề coi mình là người ngoài, anh ta vươn tay lấy bó hoa ở trong bình hoa đặt ở cửa sổ.
Anh ta muốn cắm hoa trong tay vào bình, nhưng động tác còn chưa hoàn thành đã bị Bạch Tiểu Tiểu ở trên giường bệnh lạnh lùng chất vần.
Một tay Tiêu Dục Đình cầm bó hoa, anh ta quay đầu cười với Bạch Tiểu Tiểu: “Thay hoa cho em, những bông hoa này là của ngày hôm qua, không được tươi như hôm nay.”
“Tôi thích hoa không tươi đấy.”
Giọng điệu của Bạch Tiểu Tiểu lạnh lùng ẳn nhẫn vẻ khó chịu, trước đây cô thích Tiêu Dục Đình, cô có thể dung túng tất cả sự tự cao tự đại của anh ta, nhưng hiện tại cô không thích anh ta nữa, đột nhiên cô cảm thấy anh ta cư xử như vậy thật sự rất đáng ghét.
Nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Dục Đình đông cứng lại, bàn tay cầm hoa cũng đông cứng lại.
Anh ta nhìn Bạch Tiểu Tiểu ở trên giường bệnh, như nhìn một người xa lạ: “Tiểu Tiểu, trước đây em thích nhất là hoa mà anh mua.”
“Anh cũng nói đó là trước đây.” Lạc Hạo Phong chế nhạo, anh đứng dậy khỏi ghế đi về phía Tiêu Dục Đình, thản nhiên nói: “Bây giờ, ngay cả anh Tiểu Tiểu cũng không thích. Đương nhiên, cô ấy cũng sẽ không thích hoa của anh.”
Anh duỗi tay cầm lấy bó hoa trong tay Tiêu Dục Đình, đặt lại vào trong bình rồi cầm bình lên: “Bó hoa này phải ít nhất một tuần nữa mới héo, cậu Tiêu không phải bận tâm về nó đâu. Trước khi nó tàn thì đã có ai đó thay hoa tươi rồi, đúng không Tiểu Tiểu.”
Tiêu Dục Đình trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Lạc Hạo Phong, anh ta không tin hỏi: “Tiểu Tiểu, không phải em thích anh ta đấy chứ, anh ta rất phong lưu đa tình, em đừng để bị anh ta lừa.”
“Tôi thích ai không liên quan gì đến anh, néu anh đến đây chỉ để nói máy lời nhàm chán này vậy thì anh có thể đi rồi đấy.”
Giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu bình tĩnh như nước, không nghe thấy cảm xúc gì, nhưng cũng vì điều này mà sắc mặt của Tiêu Dục Đình trở nên trắng xanh, không biết là xấu hỗ hay là tức giận.
“Cậu Tiêu, mời!”